Phong Lăng vừa nói vừa nắm bàn tay rũ xuống bên người của anh, người đàn ông lại ho khan dữ dội, không biết là bởi vì ho mà muốn che miệng mình theo bản năng, hay là muốn rút tay ra, nói chung, lúc này anh đang định giãy tay ra khỏi tay cô.
Phong Lăng cũng không miễn cưỡng. Đến khi đột nhiên anh không thể nhịn nổi nữa lại ho dữ dội trên giường, bọt máu tràn ra khỏi miệng, Phong Lăng vội vàng đứng dậy, định đỡ anh ngồi, cứ để thế này máu trào ngược trở lại khiến anh sặc rất khó chịu.
Nhưng khi tay cô chạm vào vai anh, người đàn ông giống như chạm vào điện, không biết sức lực ở đâu ra đột nhiên tránh cô, đồng thời gắng sức gạt bàn tay cô đang đưa tới.
Có lẽ là dùng sức quá mức, máu ở cằm và khắp người anh khiến anh trông như dã quỷ vừa bò ra khỏi vũng máu, cực kỳ đáng sợ lại nhếch nhác. Sau đó, anh lại đẩy bàn tay muốn đưa tới đỡ anh lần nữa của cô: "Cô còn ở đây... làm gì nữa..."
Phong Lăng cau mày: "Đã tới nước như thế này anh còn muốn đuổi em đi à? Lệ Nam Hành, có phải anh..."
"Cô đi..." Vẻ mặt người đàn ông đau đớn và mất kiên nhẫn, anh từ chối sự đụng chạm của cô, chỉ cố sức gạt tay cô đi một lần nữa, lảo đảo rồi cứ như thế nằm sấp bên mép giường, trong miệng có tia máu và bọt máu, lúc nói chuyện máu tràn ra bên miệng: "Đi...!"
Phong Lăng bị anh đẩy ra lần nữa, lại không tức giận nổi, nhìn dáng vẻ của anh, nỗi đau lan khắp cõi lòng. Cô vội vàng cúi người xuống đỡ anh dậy: "Lão đại..."
Một tiếng lão đại này, khiến người đàn ông đang thống khổ vì đau đớn chau mày khó chịu, Phong Lăng nắm chặt vai anh, đỡ anh ngồi dậy: "Đừng đẩy em ra nữa, hiện tại bên cạnh anh không thể không có người..."
Lệ Nam Hành không nhìn cô. Phong Lăng thấy chỉ mới mấy ngày mà anh đã gầy gò, yếu ớt tới mức ngay cả mạch máu dưới mí mắt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, cơ thể anh lại lạnh buốt, nhiệt độ cơ thể như đang hạ thấp dần đều. Cô vội vã kéo chăn trên giường đắp lên người anh, dùng tư thế trước kia anh bảo vệ mình vững vàng ôm anh vào lòng, không cho anh thêm cơ hội vùng vẫy nào nữa, mặt kề sát vào mặt anh: "Đừng đuổi em đi mà... Hãy để em ở bên anh... Đừng đuổi em đi nữa mà..."
Lệ Nam Hành muốn đuổi cô nhưng không có sức, chỉ chau mày, còn từ từ quay mặt đi, không để cô cọ vào vết máu bên miệng anh nữa.
Khoảng ba bốn phút sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, Calli đã gọi bác sĩ đến rồi. Sau khi vội vàng đi vào, nhìn thấy máu bên miệng người đàn ông được Phong Lăng dùng chăn quấn chặt ôm trong lòng, còn có vết máu bên giường và trên giường, Calli khẽ la lên: "Lại ho ra máu phải không? Mấy ngày trước, rõ ràng sau khi anh ấy tỉnh lại trông tình trạng đã tốt hơn rất nhiều rồi, sao hai ngày nay lại nôn ra máu nghiêm trọng như thế chứ... Chú Mona, chú mau khám cho anh ấy đi... rõ ràng là cháu không dùng sai thuốc mà..."
Mấy ngày này, bác sĩ được gọi là chú Mona cũng xem như quen biết Phong Lăng, thấy tình trạng của người đàn ông quả thực không tốt lắm, cũng không để ý lễ độ, đi qua đó.
Nhưng, lúc bác sĩ đang kiểm tra tình trạng vết thương của Lệ Nam Hành, vén chăn trên người anh ra, đang muốn cởi đồ của anh, Lệ Nam Hành giống như hơi tỉnh lại, đột nhiên giơ tay lên ngăn tay bác sĩ lại.
"Vẫn còn có ý thức phải không?" Bởi vì bác sĩ Mona đã quen biết với bà Mạch nhiều năm, cũng biết vài câu tiếng Trung đơn giản: "Calli nói cậu bị thương rất nặng, còn nặng hơn cả chàng trai ở chỗ tôi, bây giờ tôi muốn kiểm tra tất cả vết thương trên người cậu xem sao..."
Lệ Nam Hành không cử động, tay vẫn kiên trì ngăn tay của bác sĩ Mona lại, biểu cảm rất cương quyết, anh không muốn bị cởi đồ kiểm tra nữa.
Calli ở phía sau vô cùng sốt ruột: "Chú Mona chính là bác sĩ dạy em học y thuật, chú ấy là bác sĩ giỏi nhất nông trường Gorjing bọn em! Anh để chú ấy xem thử đi..."
Sau khi Lệ Nam Hành im lặng chốc lát, khàn giọng nói: "Bảo cô ấy ra ngoài đi."
Bởi vì lúc này Phong Lăng đang ôm chặt anh không chịu buông, cô là người ở gần anh nhất, cho dù anh không chỉ mặt gọi tên, nhưng cũng khiến cô hiểu ý của anh trong phút chốc.
Anh nói, cô ra ngoài.
Sắc mặt của cô hơi nặng nề, lúc này, bác sĩ Mona cũng ngước mắt lên nhìn cô: "Cô Phong, tôi kiểm tra vết thương của cậu ấy trước đã, xem ra, nếu cô ở đây thì cậu ấy sẽ không phối hợp đâu."
Phong Lăng nắm chặt tấm chăn bên người Lệ Nam Hành. Lúc này, Calli cũng đi tới, cứ nhìn cô như vậy, muốn nói gì đó nhưng lại hoảng sợ trước sự lạnh lùng trên người Phong Lăng, chỉ thỉnh thoảng liếc cô, ý bảo cô nhanh phối hợp chút, mau mau ra ngoài đi.
Phong Lăng đành phải buông anh ra, đứng dậy khỏi giường, lùi về sau một bước, ý là cô không ảnh hưởng đến bác sĩ làm kiểm tra vết thương cho anh.
Bác sĩ cũng không nói gì thêm nữa, tiếp tục cởi quần áo của Lệ Nam Hành, nhưng người đàn ông lại giơ tay lên ngăn cản, ho ho ra máu lần nữa, dùng giọng nói khàn khàn nói: "Bảo cô ấy... ra ngoài..."
Phong Lăng không thể hiện cảm xúc gì, chỉ nhìn người đàn ông trên giường.
"Chuyện này..." Thật ra bác sĩ Mona có thể miễn cưỡng ép anh kiểm tra do thể lực của anh đã không thể chống đỡ nổi nữa rồi, nhưng cho dù lúc này người đàn ông đã bị thương thành thế này, yếu ớt thành thế này rồi, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác áp bức.
"Cô mau đi ra đi, anh ấy không muốn gặp cô! Tôi thấy hai lần anh ấy ho ra máu, ho rất nghiêm trọng đều bởi vì sự xuất hiện của cô, anh ấy vốn đang khỏe mạnh, nếu không phải cô ở đây thì anh ấy sẽ không xúc động như vậy đâu, cũng sẽ không như thế này! Nhanh ra ngoài đi!" Calli không vui lầu bầu: "Đuổi cô đi miết mà cô vẫn cứ ở đây, hiện tại bác sĩ cũng đã đến rồi, còn ở đây cản trở..."
Tay Phong Lăng từ từ nắm chặt, rồi lại buông ra: "Được."
Nói xong, cô dời mắt, đi ra khỏi căn phòng nhỏ của Calli.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1372: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (632)
Chương 1372: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (632)