TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1374: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (634)

Nhưng Phong Lăng lại không nhúc nhích, chỉ liếc nhìn Calli, lạnh nhạt nói: "Không sao, có thể nghe thấy tiếng động bên trong là được rồi, nếu có gì cần tôi sẽ vào ngay, nhưng hiện tại thì không được."

"Sao cơ? Cũng có phải tôi và chú Mona đuổi cô ra ngoài đâu, cô còn cáu kỉnh gì chứ?" Calli không vui trừng cô.

Lúc này, Phong Lăng mới nhìn thẳng vào mặt Calli: "Không phải cô nói chỉ cần anh ấy thấy tôi là cảm xúc không ổn định sao?"

Calli lườm cô: "Anh ấy vẫn chưa tỉnh lại, sức khỏe còn yếu lắm, lại ho ra nhiều máu như vậy, có lẽ phải lâu nữa mới hoàn toàn tỉnh lại, cô vào trú mưa trước đi, đợi mưa ngừng quần áo khô rồi đi ra cũng không muộn."

"Nếu cô không vào thì tôi mặc kệ đó!"

Cô vừa dứt lời, Phong Lăng đã rất thức thời đi về phía trước.

Calli kinh ngạc nhìn cô cứ đi vào như vậy, theo vào sau rồi mới vội vàng thu dù lại, cô vô cùng kinh ngạc nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cô đứng ở ngoài lâu như vậy, còn gần như không hề cử động, vậy mà lúc đi đường cũng không lảo đảo chút nào? Chân cô không đau không mỏi à?"

"Vẫn tốt." Phong Lăng không giải thích, chỉ là ngay khi đi vào, ánh mắt đã nhìn về phía người đàn ông vẫn nằm trên giường mê man.

Cô vốn muốn đi qua xem thử, nhưng cảm thấy quần áo trên người mình đang bị ướt, vừa dầm mưa, cả người đầy khí lạnh, qua đó có vẻ không tốt cho anh lắm, nên dứt khoát không qua nữa, chỉ đi tới chỗ bác sĩ Mona, nhìn ông ấy với ánh mắt cảm ơn.

Bác sĩ Mona cũng không nói gì nhiều, chỉ cười khách sáo.

Dẫu sao, hai ngày trước, ông ấy cũng đã tận mắt thấy Phong Lăng đối xử với A K như thế nào, biết rõ quan hệ giữa cô và hai người bị thương họ vô cùng gần gũi, với lại nhân phẩm của cô Phong không tệ, người mà người ta quan tâm đang hôn mê ở đây, ông cũng không cần giày vò cô làm gì.

Không lâu sau đó, Calli đi vào phòng trong phía sau căn phòng nhỏ, tìm một bộ quần áo vải bông màu vàng nhạt, cầm tới đưa cho Phong Lăng.

"Này, quần áo của cô đã ướt vậy rồi, còn đang nhỏ nước nữa, đi thay đồ đi đừng làm ướt phòng tôi." Nói rồi, Calli lại quan sát cả người cô một lát: "Bộ đồ này của tôi là ngày trước một thương nhân trong trấn mua về từ nội thành Jerusalem, tôi thấy đẹp nên mua lại, nhưng mặc vào thì bị lớn hơn một số, cho nên mới chỉ mặc thử một lần, về sau vẫn luôn treo trong tủ, không đụng vào nữa. Cô cao hơn tôi, bộ đồ này cô mặc hẳn vừa người đấy, đi thay đi."

Phong Lăng biết Calli được nuông chiều nên có hơi ngang ngược, nhưng cũng đúng như bà Mạch nói, cô ấy chỉ bị chiều hư thôi, chứ không có ý xấu gì.

Bây giờ, nhìn bộ quần áo được đưa tới trước mặt, lại nhìn vẻ mặt hơi kiêu ngạo và không vui của Calli, sự lạnh lẽo trong mắt Phong Lăng vơi dần: "Cảm ơn."

Calli không đáp lại cô, bản thân đã lấy quần áo ra cho người ta mặc rồi, đối phương cảm ơn mình cũng phải. Cô quay đầu đi, tiếp tục điều chế thuốc với bác sĩ, vừa bận rộn vừa hất cằm về phía phòng trong vừa đi lấy quần áo ban nãy: "Cô sang bên kia thay đi, trong đó là chỗ tôi ngủ, đúng rồi, cô đừng đụng lung tung vào đồ của tôi đấy, thay xong thì đi ra."

Phong Lăng đi vào thay đồ.

Nhìn thấy bên giường đặt một cái khăn lông sạch sẽ, đoán là vừa nãy Calli đặt ở đây.

Kỳ thực, cô cháu gái này của bà Mạch là một người rất chu đáo, hơn nữa nhìn cách bài trí trong phòng trong có thể thấy, đây cũng là một cô gái rất thích sạch sẽ, trong này có giường có tủ, các loại đồ dùng hằng ngày, hoàn toàn là phong cách sống của người Isarel, ngoài sân trồng rất nhiều hoa, bên giường cũng có nhiều bình hoa.

Hơn nữa, nếu chỗ này đã có giường cô ngủ thì có lẽ cái giường bên ngoài là tạm thời đem vào. Lệ Nam Hành ở đây mấy ngày, hai người họ đều ngủ ở hai phòng, không ai làm phiền ai.

Phong Lăng cúi đầu, cởi dây nịt quần áo ra. Quần áo của phụ nữ ở đây rất rườm rà, trong mắt cô quần vải bông nhiều tầng nhiều lớp bao cả người lại như thế này quả thực là phiền phức, chẳng thà mặc áo thun luôn cho tiện, nhưng cô lại không mang bộ quần áo nào đến. May mà bộ đồ này quả thực rất vừa người.

Sau khi thay đồ xong, cô cầm khăn lông lau tóc, rồi tùy ý phủ lên đầu, dùng dây thun cột lại phía sau.

Khi đi ra ngoài, dường như mưa bên ngoài đã nhỏ hơn chút.

Bác sĩ Mona phủi cặn thuốc trên tay, nói: "Calli, cháu cầm dù quay về với chú một chuyến lấy thuốc phụ trợ sang, trời vẫn còn mưa, mà thuốc không thể bị ướt được nên cháu phải giúp chú che dù."

"Được ạ." Calli đứng dậy đang chuẩn bị đi theo thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Phong Lăng mới đi từ phòng trong ra.

Mấy ngày trước, Phong Lăng mặc đều là quần áo cũ sạch sẽ bà Mạch tìm được, tuy đã rất đẹp rồi nhưng bộ quần áo màu vàng nhạt này lại rất có cảm giác thiếu nữ trong sáng, Phong Lăng mặc vào càng xinh đẹp hơn, khiến Calli phải ghen tị. Sao mình lại không mặc vừa chứ, nếu mình cao thêm mấy centimet nữa thì quần áo đẹp như thế mình mặc vào cũng rất xinh đẹp.

Calli có hơi tức giận, bản năng của phụ nữ khiến cô có hơi hối hận đã đưa bộ đồ đẹp như thế này cho cô mặc, nhưng hiện tại phải quay về lấy thuốc với bác sĩ Mona, thế là cô vẫn giữ vẻ mặt không vui nói với Phong Lăng: "Tôi và chú Mona đi lấy thuốc, anh ấy vẫn chưa tỉnh, cô ở đây trông chừng, đợi lát chúng tôi quay lại."

"Được."

Nơi này là nhà của Calli, thật ra cô không bằng lòng để một mình Phong Lăng ở lại đây trông coi cho lắm, nhưng bản thân chẳng khác gì thầy thuốc, hiện tại việc quan trọng hơn là đi lấy thuốc, nên đành phải không cam lòng quay người đi với bác sĩ.

Cửa mở rồi lại đóng, trong căn phòng nhỏ hoàn toàn yên tĩnh.

Phong Lăng nhìn về phía Lệ Nam Hành trên giường, rồi đi tới đó. Bên giường có một cái ghế gỗ nhỏ, đoán chừng ban nãy bác sĩ Mona đã ngồi để tiện khám và chữa bệnh, cô ngồi xuống nhìn thẳng vào người đàn ông đang nhắm mắt bất động trên giường.

Lệ Nam Hành vốn là một người đàn ông rất cao lớn, mặc dù không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cũng là một người đàn ông có đường nét cơ thể hoàn mỹ.

Nhưng Lệ Nam Hành của hiện tại đã gầy đi rất nhiều. Cô nhìn tay anh đặt bên chăn, yên lặng đến mức ngay cả ngón tay cũng không động đậy, nhẹ nhàng đưa tay qua khẽ chạm vào tay anh, cẩn thận như sợ ồn ào làm anh tỉnh rồi lại đuổi cô đi, lại như sợ làm anh đau vậy.

Sau đó, chậm rãi nắm lấy tay anh, năm ngón đan vào nhau.

Đọc truyện chữ Full