TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1427: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (687)

Phong Lăng: “… Anh đúng là đến chết cũng không chịu đổi cái tính.”

Lệ Nam Hành không phản ứng gì trước lời trào phúng đó, chỉ nhìn dáng vẻ đang quấn khăn tăm của cô: “Hồi ở trong căn cứ mà biết em cứ tắm xong ra là sẽ thế này, chắc ngày nào anh cũng trèo qua ngắm cả đêm.”

Phong Lăng hơi ngẩn ra, nhớ lại hồi ở trong căn cứ anh ở ngay sát vách, ngày đó ban công hai phòng rất gần, anh có thể sang phòng cô bất cứ lúc nào.

Nhưng Lệ lão đại vẫn muốn giữ mặt mũi, gần như lần nào cũng quang minh chính đại gõ cửa để vào, hơn nữa còn giở đủ trò, không tha cho một người còn đang đóng giả con trai như cô.

Cô không nói gì, đi sấy tóc, còn chưa sấy khô đã nghe thấy tiếng điện thọại để ở ngoài sạc đổ chuông, thấy là Tần Thư Khả gọi tới, cô bắt máy: “Thư Khả?”

Bên kia truyền tới giọng u oán: “Rốt cuộc thì bao giờ anh chị mới về vậy…”

Phong Lăng nghệt mặt ra, không hiểu gì: “Về đâu cơ?”

“Thì về căn hộ ở New York của chị ấy, anh rể bảo em ở đây trông nhà cả ngày nay, muộn thế này rồi anh chị vẫn chưa về, em sắp chán chết rồi đây này!” Tần Thư Khả vừa nói vừa gặm hamburger: “May mà gần nhà chị còn có mấy chỗ bán đồ ăn ship tận nơi, không thì lúc anh chị về tới chắc thấy em chết đói ở đây luôn rồi.”

Phong Lăng quay qua nhìn Lệ Nam Hành – người đã hoàn toàn bỏ quên Tần Thư Khả: “… Em đang ở nhà chị à? Chị về nhà họ Phong rồi, tối nay chắc không thể về được, giờ em gọi một chiếc xe đón em về được không?”

Đầu bên kia im lặng vài giây, ngay sau đó là giọng nói tức giận: “Đậu má! Thế Lệ Nam Hành đâu? Anh ta có ở cạnh chị không?”

“Anh ấy có.”

“A a a a a a tên khốn này! Anh ta nói anh ta không biết mã khóa chung cư của chị, sợ ra ngoài xong về không vào được nên bảo em ở lại trông nhà! Em ở đây trông cả ngày, giờ hai người lại về nhà họ Phong, bỏ mình em lại đây gặm hamburger! Hai người quá đáng vừa thôi chứ!”

Phong Lăng hắng giọng, khẽ nói: “Hôm nay chị gặp chút chuyện ở ngoài, nên là…”

“Em mặc kệ, em không nghe giải thích! Tóm lại tên Lệ Nam Hành kia đã đắc tội với em, sau này em sẽ không gọi anh ta là anh rể nữa!” Tần Thư Khả tức tối cúp máy, nghĩ vẫn thấy cáu, trước khi ra ngoài, trông thấy hai đôi dép lê nam nữ ngoài cửa, cô còn giẫm mạnh mấy cái rồi mới xông cửa bỏ về.

Phong Lăng thấy bên kia đã ngắt tín hiệu thì bỏ điện thoại xuống, lại nhìn cái tên vẫn đang thong dong ngồi trên giường.

“Anh để Thư Khả ở nhà rồi đi mất, xong chuyện cũng không gọi cho con bé một tiếng bảo nó về à?”

Lệ Nam Hành nhìn cô, thái độ thành khẩn, nghiêm túc nhưng lại không hề có ý hối lỗi: “Ơ, con bé vẫn ở đó à? Anh không có số điện thoại của nó.”

Phong Lăng: “…”

Cô tức đến nỗi Thái dương giật giật, đối với người khác, người đàn ông này không bao giờ có trách nhiệm hay đáng tin cả.

Phong Lăng biết giờ chắc Tần Thư Khả đang tức điên lên, theo những gì cô hiểu về cô ấy, chắc phải sau bốn mươi tám tiếng nữa Tần Thư Khả mới để ý đến họ nên cô đành nghiêm túc nhắn tin xin lỗi.

Đang gửi tin nhắn dở thì đằng sau lưng bỗng có một luồng gió ấm thổi vào mái tóc còn chưa sấy khô, cô quay qua thấy Lệ Nam Hành đã vào nhà tắm cầm máy sấy ra, đang sấy tóc cho cô.

Cô nhìn anh: “Giờ anh có dỗ em cũng vô dụng thôi, người tức giận là Tần Thư Khả.”

“Ừ, con bé nói gì?” Lệ Nam Hành vẫn điềm nhiên như không, tay khẽ luồn vào tóc cô, trước đây anh chưa làm chuyện này bao giờ nên không biết sấy lắm, nhưng vẫn để máy sấy cách tóc cô một khoảng cách nhất định, từ từ sấy.

“Con bé bảo sau này sẽ không gọi anh là anh rể nữa.”

“Ừ, thích gọi thì gọi, dù sao thì cái vị trí anh rể này của anh chắc luôn rồi.”

Phong Lăng dở khóc dở cười, sau khi gửi tin nhắn, cô quay lại lấy cái máy sấy: “Để em tự sấy, anh về phòng khách ngủ đi.”

Lệ Nam Hành hoàn toàn không có ý định về ngủ: “Phòng khách lạnh lắm.”

“Giờ đang là mùa Hè!”

“Ừ, vậy thì nóng lắm, không có điều hòa.”

“Sao lại không có điều hòa?”

“Vừa rồi anh ngồi trên giường của em một lúc, thấy mềm lắm, chắc nằm xuống là ngủ ngay, đảm bảo chỉ ôm em ngủ thôi, tuyệt đối sẽ không làm gì em ở nhà họ Phong đâu.” Lệ Nam Hành thề thốt chân thành.

Cô tin anh mới lạ

Phong Lăng lườm anh: “Anh cũng biết đây là họ Phong à? Ông bà em lớn tuổi rồi, cũng không phải kiểu người thấy chuyện gì cũng nghĩ thoáng, lỡ ông bà biết anh ngủ chỗ em rồi giận thì sao. Anh mau về phòng khách ngủ đi, em bị anh hành hai ba ngày nay rồi, không thể để em ngủ yên một đêm hay sao?”

“Cộc cộc!” Lúc này, có người bỗng gõ cửa.

Phong Lăng đang cầm máy sấy tóc bỗng khựng lại, rồi lại trừng mắt với Lệ Nam Hành, bảo anh trèo ở đâu tới thì mau trèo trở về.

Người đàn ông chỉ nhận lấy máy sấy tóc của cô, quay người đi vào phòng tắm, hoàn toàn không hề có ý ẩn nấp.

Phong Lăng muốn nói anh, nhưng giờ anh đã vào phòng tắm, cũng không thể gọi anh được, nếu không bên ngoài chắc chắn sẽ nghe thấy. Cô đành mở hé cửa, thấy bà cụ Phong đang đứng bên ngoài: “Bà nội?”

“Bao giờ thì cháu với Nam Hành về Los Angeles?” Bà cụ Phong thấy Phong Lăng chỉ hé cửa một nửa, dù không thấy gì nhưng cũng không định đẩy cửa vào mà đứng ngoài cười hỏi.

“Chắc vài ngày tới ạ, lần này quay về New York chủ yếu chỉ để chữa mắt cho anh ấy, tiện thể cháu cũng tham gia buổi tiệc bên đối tác từng hợp tác với mình cùng với Thư Khả, công việc chắc cũng kết thúc rồi ạ.” Phong Lăng thấy bà không có ý định đi vào, cũng bỏ tay ra khỏi cửa, không còn tỏ ra thận trọng như vừa rồi nữa.

Bà cụ Phong cười hiền: “Thế thì cùng trở về nhé, bà với ông cháu cùng mấy người giúp việc trong nhà ngồi một xe. Sau khi về tới Los Angeles sẽ nhờ họ hàng tới dọn dẹp đồ hộ. Đỡ khiến hai đứa các cháu lích kích, phiền phức mà làm gì, cứ sống hạnh phúc bên nhau đi. Hơn nữa Nam Hành cũng lớn tuổi rồi, các cháu cũng nên có một cái kết rồi chứ.”

Phong Lăng nhìn bà cụ, gật đầu: “Cháu biết ạ.”

“Con bé này, từ nhỏ cháu đã sống bên ngoài, chỉ học được cách làm sao để có thể tiếp tục tồn tại, thành ra hiểu chuyện hơn rất nhiều so với những đứa được chiều chuộng trong nhà. Bà thương cháu, mong cháu sau này có thể thuận lợi trong mọi chuyện. Bà với ông cháu sẽ không can thiệp vào chuyện của cháu, chờ khi nào cháu muốn lấy chồng, cháu cứ nói cho ông bà biết, bà hứa của hồi môn gì cũng sẽ đầy đủ hết, sẽ không để cháu phải chịu bất cứ tủi thân, ấm ức, bất công nào. Bà với ông cháu sẽ mang theo cả tình yêu và niềm thương nhớ của ba mẹ cháu bù đắp hết cho cháu những gì cháu đáng có được.”

Đọc truyện chữ Full