Trước khi Lệ Nam Hành đi vào, anh có đi mua hai chai nước khoáng trước.
Phong Lăng đứng bên trong, nhìn những mặt hàng triển lãm như bị khóa chặt, cấm sờ trong mấy chiếc tủ kính, đến khi nhìn thấy một con dao có khắc hoa văn Ấn Độ cổ cô liền cúi nhìn những chú thích được viết cạnh nó.
Phong Lăng đang nhìn say mê thì một chai nước được đưa tới, cô ngoảnh lại thấy Lệ Nam Hành đang đứng cạnh, khẽ liếc qua con dao đó, hỏi: “Thích à?”
“Ừ, nhưng loại dao này chỉ có giá trị sưu tầm thôi, hầu hết dao ở đây đều là đồ triển lãm đồ cổ, chỉ có mấy con ở cái tủ đằng trước kia là có bán, hình như có không ít dao ngắn kiểu Anh với dao gấp chuyên dụng của Nga, lát em qua đó xem thử.”
Lệ Nam Hành liếc con dao đó, hờ hững nói một câu: “Đúng là có giá trị sưu tầm thật, nhưng con này là hàng giả.”
Phong Lăng kinh ngạc: “Sao lại là giả?”
“Con dao Damascus này rất nổi tiếng trong giới đao khí quốc tế, nơi sản xuất ban đầu của nó là ở Ấn Độ cổ, được chế tạo từ thép woots, bề ngoài có hoa văn. Con dao này được sử dụng làm binh khí tại những nơi như Ấn Độ cổ, Ba Tư, Ả Rập, … vô cùng sắc bén. Có rất nhiều lời đồn về nó, nhưng theo đó mỏ khai thác thép woots cũng cạn kiệt, con dao này đã trở thành tuyệt phẩm từ lâu. Tuy là vật nổi danh khắp chốn nhưng rất khó để có thể thấy được hàng thật.” Lệ Nam Hành nhàn nhạt nói.
“Thế sao anh dám chắc nó là hàng giả? Em thấy ở đây có nói, may mà trên thế giới này con lại một con…”
“Vì con dao thật đang ở nhà họ Lệ.”
Phong Lăng nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Lệ Nam Hành nhướng mày, ánh mắt đầy sâu xa: “Những cửa hàng nửa thật nửa giả như thế này trong nước nhiều lắm, không thể đảm bảo cái nào thật được, nhưng cũng không thể nói cái nào giả, dù sao cũng đều là fake chất lượng cao.”
Phong Lăng vội kéo tay anh, bảo anh nói nhỏ lại, giọng Lệ Nam Hành vốn không quá to, nhưng vì bị cô kéo như thế nên anh thuận thế cúi xuống nói vào tai cô: “Thích thì về tự đòi ông, đó là con dao Damascus mà ông đã giữ gìn mấy chục năm nay.
Nếu em nói thích, chắc chắn ông sẽ không nói không rằng mà tặng cho em, dù sao giờ ở nhà họ Lệ, em và đứa bé trong bụng mới là tổ tông đích thực.”
“Nếu là đồ ông yêu quý giữ gìn, vậy em không cần nữa, cứ để ông giữ đi. Phong Lăng lại nhìn con dao giả trong tủ kính trước mặt. Vì biết đây là hàng giả nên càng nhìn càng không thấy thuận mắt, cô cũng không buồn nhìn đến những con dao trong các tủ khác nữa mà đi xem những con dao có thể mua được. Cuối cùng cô cầm một con dao gấp tinh xảo, bên trong ẩn giấu một cơ quan rất sắc bén lên tay nghịch một lúc.
“Anh vẫn khăng khăng muốn tặng quà em đúng không? Nhẫn chắc phải một tháng nữa mới có, hay hôm nay anh tặng em một con dao nhé?”
Lệ Nam Hành nhìn giá được dán trên con dao đó.
Hai nghìn tệ, so với chiếc nhẫn kim cương hơn triệu tệ kia thì đúng là không đáng nhắc tới chút nào.
Vậy mà cô lại thích.
Đó là một con dao gấp của Nga xịn.
Trông có vẻ là thép ròng thật.
Anh nhìn qua rồi gọi nhân viên tới thanh toán. Lúc đến, nhân viên còn tưởng là anh muốn mua, nhưng sau khi anh quẹt thẻ, người đó mới nhận ra cô gái xinh đẹp mặc đồ đôi với anh mới là người vẫn luôn cầm con dao, như thể đó là vật mà cô rất yêu thích vậy.
Con gái mà cũng thích mấy thứ dao súng này sao?
Đối với Phong Lăng thì đó nào chỉ là thích.
Ra khỏi cửa hàng, cô mở con dao ra, soi dưới ánh mặt trời. Con dao hắt lại ánh sáng khiến cô phải hơi nheo mắt, khẽ nói: “Năm em năm tuổi, lúc bị đám mafia Mỹ đưa ra khỏi khu rừng, có một người thấy em sợ quá nên đã đưa một con dao gấp giống như thế này cho em. Người đó nói với em rằng, chỉ cần trong tay có vũ khí, chỉ cần đủ mạnh mẽ và lạnh lùng thì không có gì phải sợ hết. Những năm trước khi em được đưa đến cô nhi viện, con dao đó vẫn luôn ở cạnh em, nó đã tiếp sức mạnh và niềm tin cho em, để em từ một cô nàng sói dần học được cánh đứng thẳng, đi lại, trở thành người. Về sau, không biết con dao đó bị người của cô nhi viện hay cảnh sát tịch thu, rất nhiều năm em không thể tìm lại được con nào giống như vậy, nhưng hôm nay thì em tìm được rồi.”
Lệ Nam Hành hiểu ra, lại ôm cô vào lòng, xoa tóc cô: “Về sau con dao này có ở cạnh hay không cũng không sao, từ giờ trở đi, anh chính là dao của em.”
Phong Lăng khẽ nhoẻn miệng cười.
Cái tên tự luyến này, đến con dao mà cũng tị, anh muốn trở thành dũng khí và niềm tin của cô sao?
Không cần phải giành.
Từ nhiều năm về trước, anh đã là dũng khí và niềm tin của cô rồi.
…
Lại hơn ba năm trôi qua, Đông đi Xuân đến Hạ về.
Tại sinh nhật ba tuổi của bạn nhỏ Lệ Thân Việt – chắt đích tôn nhà họ Lệ, các cụ hai nhà Phong – Lệ lại tụ lạ với nhau, nhưng vì có quá nhiều người muốn tới chúc mừng sinh nhật đứa nhỏ nên đọ đành phải chọn nơi nào lớn một chút, chọn tới chọn lui cuối cùng lại chọn tổ chức trong căn cứ XI.
Từ năm một tuổi bạn nhỏ Lệ Thân Việt bắt đầu được ba mình thường xuyên đưa đến căn cứ học hỏi. Lúc này khó khăn lắm mới được chạy nhảy trước mặt các cụ nội và cụ ngoại, đứa nhỏ ba tuổi trắng trẻo đi ngang qua các trại huấn luyện, chốc chốc lại dừng lại, chắp tay sau lưng, học theo giọng điệu của chú A Phong: “Làm cái gì đấy hả? Trong lúc tập luyện không được châu đầu ghé tai, tưởng đây là cái chợ đấy à…”
Mấy người mới đang tập luyện bên trong thấy cậu chủ nhỏ nhà họ Lệ đi ngang qua thì đều không nhịn nổi, chạy hết tới bế cậu đi, nào là đút nước, nào là quạt mát, chốc lại hỏi cậu bé muốn ăn gì, chỉ thiếu điều ôm chân Lệ Thân Việt mà gọi cha nữa thôi. Dù sao thì đây cũng chính là người kế thừa căn cứ XI sau này, chỉ mười mấy năm nữa thôi, chưa biết chừng cả ngày sẽ bị cậu bé chỉ mũi mà mắng nữa ấy.
Thế mới nói nịnh hay không bằng nịnh sớm.
Bạn nhỏ Lệ Thân Việt đang gác hai chân lên hưởng thụ nước hoa quả, kem cùng các loại đồ ăn vặt mà các chú lấy từ nhà ăn đến. Đang sung sướng, cậu bé bỗng nghe thấy một tiếng súng, hình như bắn từ ngoài năm trăm mét tới.
Tai vểnh lên, cậu bé nhảy xuống khỏi ghế, nhét hết nước hoa quả và tất cả đống đồ ăn trả lại cho họ, chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa nói: “Mẹ cháu đến rồi, các chú không được cho mẹ cháu biết là cháu tới đây đâu nhé.”
“Vâng, ông cụ non ạ.”
Người mới của căn cứ nhìn theo hướng đứa nhỏ ba tuổi chạy đi, thấy ngay mẹ cậu nhóc đang hướng dẫn người mới bắn súng, thằng bé chạy tới ôm đùi mẹ: “Mẹ ơi! Bao giờ thì con mới được cầm súng ạ?”
Phong Lăng cầm súng, sợ cướp cò làm cậu bé bị thương nên vội đẩy cái đứa dính người này ra. Kết quả thằng bé lại không chịu buông chân cô. Lệ Nam Hành nghe thấy tiếng đi tới, vừa nghe thấy tiếng bước chân của ba, Lệ Thân Việt đã rén, chuồn mất dạng.
“Lệ Thân Việt, có phải con lại vừa chạy sang đội người mới bảo họ mua đồ ăn vặt cho con không? Con quay lại đây! Thằng nhóc kia đứng lại!”
“A a a a a! Chú Tam mập cứu cháu! Chú Hàn cứu cháu! Chú Hứa cứu cháu! Chú A Phong cứu cháu… a a a a chú A K cứu cháu với a a a a a a…”
- The End -
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1436: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (696)
Chương 1436: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (696)