Chu Bình nằm trên mặt đất, ánh mắt tỏ ra vẻ không thể tin nổi, lẩm bẩm nói: "Tên Kiếm Nô nhà ngươi, tư chất ngu dốt, sao có thể đạt được đến cảnh giới võ đạo tầng ba!"
Những tạp dịch của phòng Tẩy Kiếm đang mỗi người một việc còn ngạc nhiên hơn Chu Bình nhiều, không thể chấp nhận được kết quả này.
Võ đạo tầng ba, có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Môn rồi, địa vị của tên Kiếm Nô này nháy mắt đã cao hơn bọn họ rất nhiều.
Lâm Nhất nhìn Chu Bình, không nói gì cả mà quay người đi về phía phòng Tẩy Kiếm.
Chu Bình định đuổi theo, nhưng thấy Lâm Nhất đã đi vào trong phòng Tẩy Kiếm nên có chút ảo não lựa chọn từ bỏ, căm phẫn đánh xuống mặt đất một chưởng.
Căn gác lửng tồn tại độc lập trong phòng Tẩy Kiếm đó là một nơi cấm kỵ.
Đệ tử ngoại môn và tạp dịch đều không được phép vào trong, bên trong phụ trách tẩy trần và bảo dưỡng bội kiếm của đệ tử nội môn, đều là những huyền khí tinh phẩm, thậm chí là huyền khí thượng phẩm.
Những phương pháp bảo dưỡng trong đó, đám tạp dịch bình thường này căn bản không hiểu, làm bừa làm bãi ngược lại còn gây hư hại bội kiếm.
Người duy nhất có thể vào trong này chỉ có một mình Lâm Nhất, cho dù là Chu Bình cũng không dám vào.
"Chu sư huynh, huynh không sao chứ".
"Chu sư huynh, tên Kiếm Nô Lâm Nhất này sắp trở mình rồi, sau này e là sẽ càng bay cao, không ai ngăn cản hắn được".
"Xong đời rồi, bình thường chúng ta vẫn luôn chế nhạo hắn, sau này sợ là sẽ gặp phiền toái".
"Bớt nói lại cho ta, hắn chẳng qua chỉ dựa vào đan dược do Tô sư tỷ ban thưởng nên mới may mắn đạt tới võ đạo tầng ba mà thôi, muốn trở thành đệ tử ngoại môn không dễ dàng vậy đâu!"
Bị Lâm Nhất một chưởng đánh bay, trong lòng Chu Bình cực kỳ không phục, gã ta cho rằng bản thân chẳng qua chỉ là sơ ý mà thôi.
Hiện nay Lâm Nhất đã khiến gã mất sạch thể diện ở phòng Tẩy Kiếm rồi, nếu không đòi lại món nợ này thì sau này còn ai ở phòng Tẩy Kiếm nể phục gã ta nữa.
Quét mắt lạnh lùng nhìn về phía phòng Tẩy Kiếm một cái, Chu Bình nhanh chóng quay người bỏ đi.
"Lâm Nhất quá dữ, cha của Chu Bình chính là trưởng lão ngoại môn, đại ca của gã cũng là cao thủ trong số đệ tử ngoại môn, sau này có khi phải nếm mùi đau khổ rồi".
"Tính khí tên Kiếm Nô này, bình thường bị chèn ép dữ quá, có chút thực lực cái là không biết trời cao đất dày, lại dám đánh cả Chu sư huynh".
"Có điều nói đi cũng phải nói lại, Chu sư huynh vừa nãy cũng đủ chật vật, thường ngày lúc nào cũng chèn ép chúng ta, vừa nãy coi như Lâm Nhất đã giúp chúng ta trút giận rồi".
Hơn trăm tạp dịch sau một hồi bàn tán thì bắt đầu quay lại công việc bảo dưỡng bội kiếm của mình.
Trong phòng Tẩy Kiếm, khoảnh khắc Lâm Nhất đẩy cửa bước vào đã cảm nhận được một cỗ khí lạnh phả thẳng vào mặt.
Nơi khí lạnh xuất phát chính là từ miệng một cái hồ nước lạnh ngay giữa trung tâm đại sảnh.
Trên mặt hồ nước, khí lạnh dày đặc, băng trôi lãng đãng, dùng để đặt mười mấy thanh bảo kiếm.
Trong kí ức của chủ nhân thân thể này, Lâm Nhất biết, hồ nước lạnh này có chút thần bí. Băng trôi trong bể nước này còn lạnh hơn cả nước băng ngàn năm của hồ Tinh Nguyệt ở nước Thiên Thủy, trong tông môn có rất ít người biết được những bí ẩn trong đó.
Phía bên kia của hồ nước băng hàn, một vị lão giả đang mài kiếm, vang lên từng tiếng ken két.
Bên cạnh đá mài kiếm là mười loại linh dịch màu sắc khác nhau, thủ pháp của lão giả thành thạo, thỉnh thoảng lại lấy ra các loại linh dịch, hoặc là trộn với nhau, hoặc là nhỏ riêng lên đá mài kiếm.
Lâm Nhất không lên tiếng, âm thầm quan sát lão giả mài kiếm, đợi đối phương làm xong, lúc nhẹ nhàng lau thân kiếm.
Thì mới cung kính chắp tay nói: "Hồng lão, tiểu tử Lâm Nhất đã đạt đến võ đạo tầng ba, không bao lâu nữa sẽ rời khỏi phòng Tẩy Kiếm".
Lão giả trước mắt mới là người lãnh đạo chân chính trong phòng Tẩy Kiếm, chỉ là không thích nhúng tay vào quản lý nên kẻ tầm thường như Chu Bình mới có cơ hội.
Kỹ năng dưỡng kiếm cao minh của Lâm Nhất đều là học từ lão giả này, cũng nhờ Hồng lão thì hắn mới có tư cách vào trong Tẩy Kiếm các, mới có năng lực một mình bảo dưỡng bội kiếm cho một số đệ tử nội môn.
Hồng lão thoáng ngạc nhiên, rồi cười nhẹ, thở dài nói: "Cũng không có gì bất ngờ, mặc dù căn cốt ngươi kém, nhưng đã dùng bao nhiêu đan dược do Tô Hàm Nguyệt ban tặng, đột phá cũng là chuyện bình thường".
"Chỉ là... con đường võ đạo này, đạt đến cảnh giới Tiên Thiên thì mới được coi là chính thức bắt đầu. Với căn cốt này của ngươi e là con đường quá đỗi gian khó, rốt cuộc vẫn là một con đường cụt".
"Ngươi có duyên với kiếm, cũng thông linh với huyền khí. Nếu như ở bên ngoài, lão già này vẫn có thể giúp được ngươi, con đường của mỗi huyền sư khi đạt đến đỉnh cao thì cũng có thể khiến cường giả tuyệt thế phải tranh nhau xu nịnh".
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 5
Chương 5