Vạn Thu Dã lấy ra một viên bảo thạch màu đen kỳ quái nói: "Đây là đá Thệ Ngôn, ngươi bắt buộc phải lập lời thề, không được tiết lộ Lôi Viêm Chiến Thể mới có thể xem".
Đá Thệ Ngôn chính là một loại bảo thạch thần bí. Nắm chắc nó trong tay rồi tuyên thệ với thiên đạo, một khi phản bội lời thề sẽ có kết cục rất thảm.
Trong thế giới võ giả thì cũng không phải là vật kỳ lạ hiếm thấy.
"Ta Lâm Nhất xin thề, nếu tiết lộ Lôi Viêm Chiến Thể cho người thứ ba biết ắt sẽ bị trời phạt".
Mặt Vạn Thu Dã giãn ra một nụ cười, đến khi Lâm Nhất tuyên thệ xong mới giao bí tịch cho đối phương.
Lâm Nhất không nói một lời, giở từng chương bí tịch ra xem.
Nói một cách nghiêm khắc thì đây cũng không được tính là võ kỹ Tiên Thiên, mà chính là một môn công pháp Tiên Thiên thượng phẩm. Có điều giá trị thì vẫn chỉ cao chứ không thấp.
Nhưng khi Lâm Nhất xem đến trang cuối cùng, sắc mặt hơi thay đổi, thiếu mất mấy trang chứa nội dung quan trọng.
"Không có tâm pháp tầng thứ năm, đây là bản tàn quyển!"
Ánh mắt Vạn Thu Dã lóe lên vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía Vạn Phong nói: "Lẽ nào Phong Nhi chưa nói với ngươi, môn công pháp Tiên Thiên thượng phẩm này vốn đã hơi thiếu sót ư?"
Sắc mặt Vạn Phong lập tức tỏ ra có chút căng thẳng, hắn ta quả thực đã không nói rõ với Lâm Nhất, hắn ta cảm thấy cũng gần đủ rồi. Hơn nữa đây là công pháp Tiên Thiên, giá trị so với võ kỹ còn cao hơn rất nhiều.
Vừa nhìn sắc mặt của Vạn Phong, Vạn Thu Dã liền hiểu ra ngay, âm trầm nói: "Như vậy đi, ngươi còn có yêu cầu gì cứ đưa ra thêm lần nữa, ta sẽ bù đắp ngay".
"Ta muốn một xuất tiến vào linh hồ hấp thu linh nhũ Tiên Thiên".
"Không được! Số lượng có hạn, một lần hấp thu là phải bồi dưỡng 10 năm. Ngươi đổi cái khác đi, ta có thể cho ngươi một vạn miếng linh thạch trung phẩm!"
Vạn Thu Dã quyết đoán từ chối, một xuất đó đồng nghĩa với việc sẽ giúp Vạn gia sinh ra một cường giả Tiên Thiên.
Còn Lâm Nhất có mạnh thêm thì cũng không thể ở lại Vạn gia.
"Vậy thì không cần đàm phán nữa, cuốn Lôi Viêm Chiến Thể này ta có thể thề thêm lần nữa không bao giờ tu luyện!", Lâm Nhất đặt quyển bí tịch xuống, bình tĩnh nói.
"Ngươi chắc chắn?", Vạn Thu Dã khẽ nhíu mày, không ngờ được Lâm Nhất lại cương nghị như vậy, không nói một lời liền trực tiếp từ bỏ cuốn công pháp Tiên Thiên thượng phẩm trên tay.
"Chắc chắn. Lúc Vạn thiếu gia giao hẹn với ta không hề nói bí tịch bị thiếu sót. Chuyện này không trách ta được, ta tự thấy không hổ thẹn".
Lâm Nhất hành xử quyết đoán, khí phách ngời ngời.
"Được, nếu như ngươi thật sự có thể giúp ta lấy được mảnh linh hồ này, ta sẽ cho ngươi một xuất!"
Vạn Thu Dã cũng rất quyết đoán, sau khi hơi do dự liền đưa ra quyết định.
"Đa tạ".
Lâm Nhất lập tức cầm lấy quyển bí tịch, hỏi: "Cuộc cạnh tranh linh hồ khi nào sẽ bắt đầu?"
"Năm ngày sau".
"Vậy được, ta xin cáo lui trước, hẹn gặp lại năm ngày sau".
Lâm Nhất chắp tay cáo từ.
"Cha, con sai rồi, thật sự không ngờ Lâm Nhất lại có lòng tham như thế!", Vạn Phong có chút lo lắng, dù sao chuyện này cũng do hắn ta không nói rõ ràng mới khiến Vạn gia tốn mất một xuất.
"Lòng tham?"
Sau khi Vạn Thu Dã ngồi xuống thì cười xòa nói: "Như vậy không phải là lòng tham, đó gọi là đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, con phải học hỏi thêm nhiều vào".
"Tại sao ạ?", Vạn Phong tỏ ra không hiểu, ánh mắt toát lên sự ngờ vực.
"Rất đơn giản, bởi vì bản thân hắn nắm chắc một môn võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm. Nghĩ lại con hiện giờ đã mở được hai khiếu rồi nhưng vẫn chưa luyện thành võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm truyền thừa của gia tộc. Có năng lực, có tự tin, cho nên tất cả yêu cầu đều không phải là lòng tham".
Việc này...
Sắc mặt Vạn Phong sửng sốt, rõ ràng khiếp sợ không thôi việc Lâm Nhất nắm vững trong tay võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm.
Võ kỹ Tiên Thiên cấp bậc càng cao thì yêu cầu ngộ tính càng cao.
Bản thân hắn ta đã từng thử rất nhiều lần, để nắm vững một môn võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm có thể nói là khó như lên trời!
Ít nhất cũng phải cho hắn ta thời gian nửa năm mới dám nói có thể đạt đến tiểu thành.
Nhưng Lâm Nhất chỉ mới mở một khiếu mà đã nắm vững một môn võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm.
Hoàn toàn không dám tưởng tượng, quả thực là không thể tưởng tượng.
"Đừng ngây ra đó như vậy, thiên tài trên đời này con còn chưa thật sự gặp qua sao? Chuẩn bị cho tốt đi, năm ngày sau con cũng phải đại diện cho Vạn gia xuất chiến đấy!"
Thần sắc Vạn Thu Dã bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Ở tuổi này ông ta sớm đã không còn kinh sợ trước những chuyện kỳ quái nữa rồi, thậm chí ông ta cũng đã từng tiếp xúc qua với nhân tài kiệt xuất còn yêu nghiệt hơn Lâm Nhất gấp nhiều lần.
Vạn Phong tỏ ra suy sụp, có chút mất tinh thần rời đi.
Nghĩ lại bản thân lúc mới đầu gặp đã hoàn toàn coi thường đối phương, thậm chí còn nói với Lâm Nhất rằng ngươi không bằng ta mới là chuyện hai năm rõ mười.
Bây giờ nghĩ lại đúng là quá mỉa mai.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 246
Chương 246