"Tên lâm Nhất này muốn làm gì? Lại dám cùng lúc khiêu khích Mai Tử Họa và Huyết Đồ!"
"Có phải là quá ngông cuồng rồi không".
"Chưa hẳn, suy cho cùng cũng là hai người Mai Tử Họa và Huyết Đồ liên tiếp ra tay với hắn mới bức được hắn đến bước này".
"Ha ha ha, các ngươi xem, sắc mặt của Mai Tử Họa và Huyết Đồ đã tái đi rồi kìa".
Từng tràng âm thanh xôn xao bàn tán nổi lên khắp nơi trong đám người, ai cũng không ngờ được Lâm Nhất lại kiêu ngạo như vậy.
"Ngươi muốn chết!"
Mai Tử Họa tức đến mức toàn thân run rẩy, trong quận Thanh Dương chưa từng có ai dám coi thường hắn ta như thế.
Trong cơn lửa giận, hắn vỗ mạnh vào túi Trữ Vật.
Một thanh cổ kích màu đen dài hai thước xuất hiện trong tay hắn ta.
Thình thịch!
Mai Tử Họa một tay nắm chặt cổ kích, nện mạnh xuống mặt đất một cái, khí tức trầm trọng khiến mặt đất khẽ run rẩy, phát ra âm thanh khổng lồ.
Khí tức cổ xưa nặng nề tỏa ra từ thanh trường kích của hắn ta khiến mọi người cảm thấy hít thở cũng trở nên khó khăn.
Đầu mũi nhọn của trường kích thiêu đốt một ngọn hắc viêm nhàn nhạt, càng khiến người ta sợ hãi hơn.
"Huyền khí thượng phẩm - Ma Viêm Kích!"
"Trời ơi, Kim Diễm Tông lại giao Ma Viêm Kích cho Mai Tử Họa... đây có lẽ là bộ huyền khí thượng phẩm duy nhất trong tông môn của bọn họ!"
"Thanh Ma Viêm Kích này đã rất rất nhiều năm không hiện thân rồi".
"Kim Diễm Tông đúng là đặt quá nhiều kỳ vọng ở Mai Tử Họa!"
Khi thanh cổ kích màu đen đó xuất hiện đã lập tức khiến xung quanh kinh ngạc, không ngờ lại là một thanh huyền khí thượng phẩm.
Khi mọi người đang vô cùng kinh ngạc thì Huyết Đồ hừ lạnh một tiếng, rút ra một sợi Huyết Cốt Tiên.
Chín sợi yêu cốt rướm máu huyết sắc từng khấc từng khấc hung hăng vung ra, một âm thanh như tiếng sét đánh nổ vang giữa không trung.
Lại thêm một bộ huyền khí thượng phẩm nữa.
Huyết Vân Môn và Kim Diễm Tông vì để hai người có được thu hoạch trong Thanh Dương Giới mà đều đã giao huyền khí thượng phẩm của tông môn cho hai người họ.
Nhưng ai biết được Lâm Nhất lại chẳng tỏ ra hoảng hốt chút nào.
Toàn thân hắn nở rộ ra ánh huỳnh quang huyết sắc, giống như một viên mỹ ngọc tuyệt thế, tản phát ra ánh sáng yêu dị chói mắt. Một cỗ uy thế Viêm Ma từ trên người hắn xông thẳng lên trời, tóc dài tung bay, cực kỳ sắc bén.
Cọ!
Chân phải Lâm Nhất đá lên hộp kiếm cổ thật mạnh, hộp kiếm bay ngang trên không trung rồi ầm ầm mở ra.
Trong màn cánh hoa tường vi ngập trời, Lâm Nhất một thân huyết quang vươn tay ra cầm chặt lấy Táng Hoa kiếm.
Keng!
Thân kiếm như một làn thu thủy ra khỏi vỏ, trong nửa năm bồi dưỡng thân kiếm, kiếm quang lưu ly cũng không hề yếu thế hơn Huyết Cốt Tiên và Ma Viêm Kích kia bao nhiêu.
Lâm Nhất cầm kiếm cười nói: "Đến đi, nhân lúc phong ấn Thanh Dương Giới còn chưa khởi động, giải quyết xong mối ân oán này cũng không tệ!"
Trên người hắn toát lên chiến ý vô tận, lên tiếng hào hùng vạn trượng.
Nửa năm khổ tu, trải qua nhiều lần sinh tử, nếu như ngay đến dũng khí đối mặt với Mai Tử Họa và Huyết Đồ cũng không có, thì hắn cũng không cần tiếp tục đi trên con đường võ đạo này nữa!
Bầu không khí tại hiện trường lập tức ngưng kết lại, bất cứ ai cũng đều không ngờ được, sau khi Mai Tử Họa và Huyết Đồ rút ra huyền khí thượng phẩm mà hắn vẫn dám nghênh chiến.
"Nếu như ngươi đã muốn chết thì ta cũng không ngại trước khi Thanh Dương Giới mở ra, thu dọn cái mạng chó của người!"
Huyết Đồ hừ lạnh một tiếng, trên người cũng bạo phát ra chiến ý ngợp trời, tương đối tranh phong.
Đát đát đát!
"Tránh ra, tránh ra".
Đúng lúc này, một đám người cưỡi tuấn mã thượng cấp xông thẳng vào đám người đến giữa trung tâm trận đấu.
Chỉ thấy nam tử trẻ tuổi dẫn đầu phong thần tuấn lãng, khí chất xuất trần, thản nhiên cười nói: "Ha ha, ta nói hai người các ngươi đang làm gì vậy? Thật sự định ỷ đông hiếp yếu trước mặt hàng vạn người sao? Vinh quanh lắm ư?"
"Quang Minh Các!"
Võ giả bốn phương hít ngược một ngụm khí lạnh, không ngờ đúng lúc then chốt thì người ngựa của Quang Minh Các lại giết tới. Người cầm đầu đó chính là thiếu chủ của Quang Minh Các, Minh Diệp!
Lâm Nhất khẽ sững sờ, không biết người của Quang Minh Các đang diễn trò gì?
Sắc mặt của Mai Tử Họa và Huyết Đồ cùng lúc thay đổi, lạnh lùng nói: "Minh Diệp, ngươi muốn làm gì?"
Minh Diệp xuống ngựa, hai tay khoanh trước ngực, cười híp mắt lại nói: "Không làm gì cả, chỉ muốn xem các ngươi vô liêm sỉ thế nào để học hỏi chút. Đợi vào trong Thanh Dương Giới rồi nói không chừng lại có tác dụng, sao còn chưa ra tay đi? Ha ha, dùng đến cả huyền khí thượng phẩm rồi à, đúng thật là được mở mang tầm mắt".
Minh Diệp đột nhiên xuất hiện và cả đoàn người ngựa sau lưng hắn ta khiến Mai Tử Họa và Huyết Đồ đều cảm thấy có chút bực bội.
Đến khi nghe hắn ta nói xong thì sắc mặt đã tối sầm lại, ngay đến hận ý đối với Lâm Nhất cũng đã giảm đi chút.
Nếu như có thể thì hiện tại muốn gi3t chết tên Minh Diệp này ngay tại chỗ.
Tên khốn này nói năng quá đê tiện, biết rõ hai người đều là những kẻ tâm cao khí ngạo, từng từ từng chữ đều chạm đến cực hạn của họ.
Vừa ngầm ý vừa rõ ràng mắng hai người bọn họ không biết xấu hổ!
"Giết một tên vô dụng, ta không cần phải liên thủ với người khác".
Sắc mặt Mai Tử Họa lạnh lùng, rồi thu Ma Viêm Kích lại, quay người trực tiếp bỏ đi.
Nhưng Huyết Đồ thì ánh mắt lại lập lòe, không muốn từ bỏ như vậy.
Ân oán giữa Huyết Vân Môn và Lâm Nhất không phải là tư thù như giữa Lâm Nhất và Mai Tử Họa, đã liên quan đến thể diện của cả tông môn rồi.
Huyết Đồ quay đầu lại nhìn thì thấy mấy vị trưởng lão của Huyết Vân Môn đứng phía sau sườn núi đều khẽ lắc đầu.
Thanh Dương Giới sắp khởi động rồi, không thể dễ dàng xảy ra mâu thuẫn với Quang Minh Các được.
"Minh Diệp, cứ chờ đi, ta xem ngươi có thể bảo vệ hắn được đến lúc nào!"
Dứt lời, hắn ta dắt theo đệ tử của Huyết Vân Môn rời khỏi đó.
Bộ dạng của Minh Diệp rõ ràng cho thấy phải bảo vệ bằng được Lâm Nhất, nếu như hắn ta cố chấp khăng khăng làm theo ý mình thì sẽ chỉ gây nên đại chiến giữa hai tông môn mà thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 309
Chương 309