Thế giới bên ngoài có rất nhiều thú dữ sở hữu năng lực khống chế cát chảy, chỉ là cảnh tượng trước mắt quá đáng kinh ngạc, khiến sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi.
Không thể chủ quan!
Nếu như mấy người trước đó tháo chạy ngay khi cảm thấy có điều bất thường thì sẽ không có chuyện gì rồi.
Bảo bối có tốt đến mấy đi nữa thì cũng phải có mạng mới hưởng được.
Lâm Nhất định thần lại, bước về phía trước với vẻ mặt bình tĩnh, lúc thấy mặt đất hơi mềm thì liền nhón chân, hắn bay ra ngoài.
Sau khi chạy thật xa thì hắn mới quay người lại nhìn mặt đất đang dần sụt lún.
Soạt.
Lúc cát lún thành hình thì một con thằn lằn màu xám với khí tức hung hãn và lạnh lùng bò đội cát thò đầu ra, nhìn Lâm Nhất chằm chằm bằng đôi mắt sáng choang màu đỏ máu.
Lâm Nhất vẫn bình tĩnh.
Chỉ cần con yêu thú này dám chạy ra khỏi phạm vi cát chảy thì hắn sẽ lập tức giết nó ngay.
Yêu thú ở đây đều có huyết mạch viễn cổ, hầu hết đều có nội đan.
Rất nhiều người của thế giới bên ngoài giành nhau mua nội đan của yêu thú Thanh Dương Giới, biến thành tình trạng cung không đủ cầu.
Đối đầu một lúc lâu, con thằn lằn cẩn trọng thụt về mà không phóng ra.
“Đáng tiếc!”
Lâm Nhất thầm nói trong bụng, quay lưng, tiếp tục đi về trước.
Là một thế giới nhỏ tồn tại độc lập, Thanh Dương Giới cực kỳ rộng lớn, Lâm Nhất không may bị vứt ở vùng ven, đi gần hai tiếng đồng hồ mà hắn vẫn không nhìn thấy di chỉ tông môn viễn cổ ở đâu, không gian tràn ngập không khí cổ kính, liên miên không ngớt.
Lâu dần không khí này sẽ khiến người ta có cảm giác ức chế, dường như cả không gian đều đang thì thầm một câu chuyện cũ đầy bi thương.
Suốt dọc đường đi hắn đã gặp không ít yêu thú.
Nhưng toàn bộ đều không xảy ra sóng gió gì, không gây rắc rối gì cho Lâm Nhất mà ngược lại còn giúp hắn lấy được một vài yêu đan khá tốt.
Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài loại quả lạ hiếm khi được ở thế giới bên ngoài khiến rất nhiều võ giả tranh nhau.
Nhưng Lâm Nhất thì không hứng thú lắm, hắn khá mong chờ có thể lấy được ít công pháp ở di chỉ viễn cổ.
Còn về kỳ hoa dị thảo thì ít nhất phải trên năm trăm năm tuổi mới có thể khiến hắn động lòng.
Hai ngày sau, Lâm Nhất dừng lại nghỉ ngơi trên một sườn núi.
Suốt dọc đường hắn phải luôn cẩn thận, cảnh giác từng phút từng giây, còn đánh nhau liên tục mấy trận.
Cộng thêm áp lực vượt quá mức bình thường của Thanh Dương Giới khiến hắn có chút mệt mỏi. Sắp đến gần di chỉ tông môn viễn cổ rồi nên Lâm Nhất định nghỉ lại đó một lúc.
Đến khi trở lại trạng thái đỉnh cao thì hắn sẽ chính thức bước vào di chỉ để tìm kiếm.
Dù đang nhắm mắt điều hòa nhịp thở thì Lâm Nhất vẫn không dám lơ là, phải luôn luôn giữ tỉnh táo.
Soạt!
Sau nửa tiếng đồng hồ, Lâm Nhất đã bị đánh thức khỏi trạng thái tu luyện bởi một tiếng ồn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một đàn quạ đen lớn trên bầu trời, bay ngang qua đầu hắn.
“Hắc Hỏa Nha!”
Hắc Hỏa Nha không phải là loại yêu thú quá hiếm gặp, chúng chỉ ăn thịt thối rữa, chuyên ăn xác của yêu thú, âm khí trên người rất nặng.
Thực lực của một con Hắc Hỏa Nha không vượt quá Tiên Thiên tứ khiếu, có thể thực lực của Hắc Hỏa Nha ở Thanh Dương Giới sẽ mạnh hơn một chút.
Nhưng chắc chắn nó cũng sẽ không quá mạnh, điều rắc rối là giờ có cả đàn Hắc Hỏa Nha, vừa đông lại có thể bay, gần như là không có đối thủ.
“Nhiều Hắc Hỏa Nha như thế, lẽ nào có yêu thú to lớn nào chết rồi sao?”
Lâm Nhất giật mình, Hắc Hỏa Nha rất nhạy với mùi xác chết.
Nhiều Hắc Hỏa Nha bay đến như vậy thì chứng tỏ yêu thú đã chết đủ cho cả ngàn con ăn.
Lâm Nhất tưởng tượng ra cảnh mấy ngàn con Hắc Hỏa Nha cùng lúc xâu xé xác yêu thú trong đầu thì bỗng thấy rùng mình.
“Đi xem thử!”
Mắt Lâm Nhất sáng lên, hắn phóng nhanh trên mặt đất, đuổi theo đám Hắc Hỏa Nha đó.
Không chỉ có hắn mà rất nhiều võ giả Tiên Thiên trên mặt đất cũng nhìn thấy cảnh tượng kì lạ trên bầu trời.
“Nhiều Hắc Hỏa Nha thật, lẽ nào có yêu thú cảnh giới Huyền Võ chết sao?”
“Yêu thú cảnh giới Huyền Võ cũng chết à?”
“Hehe, nói không chừng thật sự có khả năng đó đấy, nếu là thật thì phát tài lớn rồi, Huyền đan đấy”.
Nội đan của yêu thú cấp Huyền Võ được gọi là Huyền đan, giá trị rất lớn, không thể nào ước tính được. Trong Thanh Dương Giới, chỉ cần là yêu thú thì một trăm phần trăm đều có nội đan.
Nếu thật sự là xác của yêu thú cấp Huyền Võ thì giá trị của nó thật sự không thể tưởng tượng.
Càng lúc càng có nhiều người tụ tập đến, cuối cùng dừng lại trước một ngọn núi hoang.
Ở một ngọn núi không cao lắm, Hắc Hỏa Nha bay thành những vòng tròn xung quanh đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, mây mù bao phủ, thỉnh thoảng có tia chớp đáng sợ lóe lên.
Lâm Nhất đứng dưới chân núi, ánh mắt đột nhiên rực sáng, lẽ nào là xác yêu thú thuộc tính lôi.
Có tia chớp lóe lên trên đỉnh núi hoang.
Dưới màn mây mù có tia chớp dài như xé toạc không gian, phản chiếu trên đàn Hắc Hỏa Nha đang bay thành vòng trên đỉnh núi.
Thật sự là yêu thú thuộc tính lôi sao?
Mắt Lâm Nhất sáng rỡ lên, lòng đầy kỳ vọng.
Sau khi tu luyện Lôi Viêm Chiến Thể đến Viêm Ma chiến thể tầng thứ ba thì hắn muốn tiến thêm một bước nữa.
Muốn thật sự tu luyện Lôi Viêm Chiến Thể thì hắn bắt buộc phải gi3t chết một con yêu thú thuộc tính lôi có tu vi thấp nhất là Tiên Thiên thất khiếu và lấy yêu đan của nó làm nội hạch.
Dùng đan đó làm hạch tâm, dung hợp với Viêm Ma chiến thể, ngưng tụ thành Lôi Viêm Chiến Thể thật sự.
Một khi luyện thành công Lôi Viêm chiến thể thì thực lực của Lâm Nhất sẽ không ngừng tăng cao.
Khí lực của cơ thể ít nhất cũng đạt đến hai mươi lăm ngàn ký, khả năng phòng ngự có thể đỡ nổi đòn tấn công của đỉnh phong Tiên Thiên thất khiếu.
“Uy áp mạnh thật! Chết rồi mà còn đáng sợ đến thế!”
“Ta thấy ít nhất yêu thú đã chết đó cũng ở cấp Tiên Thiên thất khiếu, e là huyết mạch viễn cổ trên người nó sẽ rất đáng sợ”.
“Có điều đàn Hắc Hỏa Nha trên đỉnh núi cũng là một rắc rối đây!”
Các võ giả Tiên Thiên tập trung dưới chân núi càng lúc càng đông, không bao lâu thì đã có đến mấy trăm người tập trung lại.
Tiếng bàn tán lúc trầm lúc bổng.
Rõ ràng là họ rất hứng thú với cái xác yêu thú chưa biết rõ đó, không chỉ có mình Lâm Nhất là muốn có nó.
Thịch, thịch, thịch!
Liên tục có người leo lê n đỉnh núi, bóng người di chuyển liên miên không ngớt.
Lâm Nhất quan sát một vòng, xung quanh có không ít cao thủ, chỉ tính Tiên Thiên ngũ khiếu không thôi đã có cả đống rồi.
“Người phát hiện ra cũng không phải ít!”
Lâm Nhất nhìn dòng người ồ ạt thì thấy hơi khó chịu, có thể tưởng tượng được, đến lúc đó nhất định sẽ tranh nhau rất kịch liệt.
Trong Thanh Dương Giới chính là như thế, dù là báu vật tự nhiên hay báu vật ở di chỉ, hoặc Huyền đan của yêu thú thì mọi thứ đều có thể tranh giành được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 314
Chương 314