TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 316

So với yêu thú thì đáng sợ nhất vẫn là lòng người.

Tổng cộng có ba người khiến hắn cảm thấy hơi lo ngại.

Một người đàn ông lực lưỡng mặc chiến giáp màu đen bao bọc toàn thân, có tu vi Tiên Thiên ngũ khiếu, chắc bộ giáp chiến trên người hắn ta cũng là huyền khí trung phẩm.

Một người khác là đàn ông, trung niên, cao ráo, mặc áo màu xanh, người này cũng là Tiên Thiên thất khiếu, nhưng khí tức lại rất yếu ớt, che đậy rất kỹ.

Người cuối cùng là một ông già gầy gò có tu vi Tiên Thiên lục khiếu, ánh mắt đầy vẻ thâm độc.

Lâm Nhất nhớ rất rõ, người cổ động mọi người cùng nhau xông lên lúc ban đầu chính là ông già gầy gò đó.

Nhưng bản thân ông ta thì lại đứng im, nhìn người khác đi nộp mạng.



Lúc này, ông già gầy gò đó liếc nhìn mấy võ giả ở xung quanh hết lần này đến lượt khác, không biết lại đang nghĩ gì.

Quạc, quạc, quạc!

Lúc mọi người đều đang đứng ngây ra thì đột nhiên tiếng kêu Hắc Hỏa Nha lại vang lên từ xung quanh.

Lâm Nhất ngoảnh đầu nhìn sang thì mặt hơi biến sắc, Hắc Hỏa Nha bay qua từng đàn, rợp cả một vùng trời khiến ai nhìn thấy cũng thấy da đầu tê dại.

Ít nhất cũng có đến ba ngàn con.

Vốn dĩ chỉ còn mấy trăm con Hắc Hỏa Nha, chớp mắt đã nhiều lên gấp mấy lần, khiến mặt mày ai nấy cũng đầy vẻ tuyệt vọng.



“Chuyện này là...”

Lâm Nhất nhanh trí nghĩ ra, chắc vì trên đỉnh núi có thêm mấy trăm xác chết nên đã thu hút đám Hắc Hỏa Nha đó đến.

Đúng là một đám động vật tà ác, không ngờ chúng lại nhạy cảm với mùi xác chết như thế.

Cảnh tượng trên đỉnh núi chợt khiến người ta không dám nhìn. Lúc này, Hắc Hỏa Nha đã đứng đầy trên xác chết của những võ giả Tiên Thiên trước đó và bắt đầu mổ thịt.

“Đáng ghét mà!”

Chúng tàn nhẫn với xác người chết như thế khiến ai nhìn thấy cũng phải nghiến răng.

Nhưng họ chỉ biết tức thầm mà không dám làm gì khác, thậm chí đến cả tiếng nói chuyện cũng dường như không còn nữa.

Không khí trên đỉnh núi rất yên ắng.

Không còn nhiều cơ hội nữa...

Lâm Nhất thầm thở dài trong lòng, trước đó, khi chỉ còn lại mấy trăm con Hắc Hỏa Nha thì có lẽ là thời cơ tốt nhất.

Bây giờ Hắc Hỏa Nha đầy rẫy, dù cho là cao thủ Tiên Thiên thất khiếu cũng không dám tùy tiện xông lên.

“Tiểu huynh đệ, với Viêm ma chiến thể của ngươi thì chắc có thể cầm cự rất lâu khi đứng giữa đám quạ đó nhỉ?”

Chính vào lúc đó, ông già gầy gò đưa mắt nhìn về phía Lâm Nhất, đột ngột mỉm cười và nói.

“Lâm Nhất!”

Đột nhiên, rất nhiều người ở đó đều nhìn về Lâm Nhất, không ít người đã nhận ra hắn.

Trước đây, lúc Thanh Dương Giới chưa được mở ra.

Chuyện hắn đấu một mình với Mai Tử Họa và Huyết Đồ vẫn còn rành rành ra đó, thực lực tầm đó thật sự khiến người khác phải khâm phục.

Người đàn ông lực lưỡng mặc giáp chiến khắp người và người trung niên mặc áo xanh cùng lúc nhìn về phía Lâm Nhất.

“Lão tiên sinh quá lời rồi, tình hình thế này thì ta nào dám mạo hiểm”.

Lâm Nhất vẫn bình tĩnh, lạnh lùng trả lời lại.

Ông già gầy gò cười hehe rồi hạ giọng nói: “Với thực lực của các hạ, nếu đồng ý dẫn đầu thì lão phu nhất định sẽ theo sau, đến khi lấy được Huyền đan, dù cho chia làm mấy phần thì cũng tốt hơn để cho đám chim ăn xác chết đó được hưởng”.

“Có lý, nếu như còn không liên thủ thì chỉ có thể mở to mắt nhìn đám Hắc Hỏa Nha đó chia nhau mổ xẻ Huyền đan thôi”.

Thanh niên mặc áo xanh cũng lựa lúc lên tiếng, nhìn sang Lâm Nhất và nói: “Lâm công tử, ở đây chỉ có ngươi sở hữu cơ thể mạnh mẽ nhất, ngoài ngươi ra thì không còn ai có thể dẫn đầu nữa”.

“Lâm công tử dẫn đầu đi, hãy thay những người đã bị chết đó, dạy cho đám qua Hắc Hỏa đó một bài học nhớ đời”.

“Lâm công tử, ngoài ngươi ra thì không còn ai nữa đâu!”

“Có Lâm công tử dẫn đầu thì ta không tin đánh không lại đám chim thú đó!”

Những lời nói tâng bốc lập tức vang lên không ngừng, ông già gầy gò cười giả tạo, nhìn không khí xung quanh với vẻ rất hài lòng.

Lâm Nhất cười nhạt trong lòng, không ngờ lão già này lại gài bẫy hắn.

Hắn đã nhìn thấy hết chuyện trước đó ông ta hại chết nhiều người như thế.

Trước nhiều lời tâng bốc như vậy, nếu đổi lại là người trẻ khác thì lúc bốc đồng cũng dễ đồng ý thật lắm.

Có điều, nếu như nghĩ lại thì thật ra cũng chứng tỏ ông già gầy gò đó đã không ngồi yên nổi nữa rồi.

Ông ta đã bắt đầu sốt ruột.

Lâm Nhất vừa nghĩ đến đấy thì tâm trạng cũng lập tức nhẹ nhõm hơn, hắn chắp tay, mỉm cười và nói: “Các vị đánh giá cao ta quá, vậy được thôi, ta miễn cưỡng dẫn đầu một lần vậy. Có điều, để ta nghỉ ngơi một chút đã, đừng gấp, đừng gấp nhé!”

Ông già gầy gò nghe vậy thì cười tươi rạng rỡ, cho rằng tên ngốc này đã sập bẫy thật rồi. Ông ta khen: “Lâm công tử đúng là thiếu niên hào kiệt, là tấm gương để ta phải học theo, lão phu vô cùng khâm phục!”

Dưới sự dẫn dắt của ông già gầy gò thì cả đám người lại bắt đầu tâng bốc lượt thứ hai.

Lâm Nhất mỉm cười, phất tay, nói: “Không dám nhận, không dám nhận đâu!”

Nhưng thời gian cứ thế trôi qua, ông già gầy gò tâng bốc hết lượt này đến lượt khác mà Lâm Nhất vẫn không hành động, chỉ nói là thời cơ chưa tới.

Trên đỉnh núi, khí tức Huyền đan đã tràn ngập và càng lúc càng nồng nặc hơn.

Ông già gầy gò nhìn thấy xác của Tử Điện Ma Long Viên đã bị ăn đến mức sắp lòi xương thì ánh mắt càng lúc càng lo lắng hơn.

Nhưng khi ông ta nhìn sang Lâm Nhất thì thấy đối phương vẫn cười tươi rạng rỡ, làm ra vẻ một thiếu niên anh hùng.

Ông già gầy gò cố nở nụ cười trên khuôn mặt già nua rồi nói: “Lâm công tử, ngươi vẫn chưa thể dẫn mọi người tiến lên được sao?”

Lâm Nhất ngồi đầy bình thản, mỉm cười và nói: “Lão tiên sinh cần gì vội vàng thế, nhìn dáng vẻ nôn nóng của ông kìa, sao làm được việc lớn? Hèn gì cả đời cũng không làm tấm gương mẫu mực, học hỏi thêm khí chất của người trẻ bọn ta đi, đừng nôn nóng, đừng bộp chộp”.

Trước mặt tất cả mọi người, Lâm Nhất thẳng thắn giáo huấn ông già gầy gò, phải nói là vô cùng sảng khoái.

“Đúng, đúng, đúng thế, thiếu hiệp nói đúng!”

Ông già gầy gò bỗng thấy bối rối, cười gượng.

Nhưng lúc ông ta nhìn thấy vẻ gian trá thoáng qua trong đôi mắt của Lâm Nhất thì lập tức bàng hoàng nhận ra, từ đầu đến cuối Lâm Nhất đều không có ý muốn dẫn đội, ông ta giận dữ hét lên: “Súc sinh, ngươi chơi ta à?”

“Ta chơi ông gì nào?”

Lâm Nhất cười như không cười, nhìn đối phương với ánh mắt đầy bỡn cợt.

Đọc truyện chữ Full