Những người xung quanh đoán không sai, ngay từ đầu hắn đã có ý muốn tống tiền.
Hắn có lệnh bài trong tay nên trong Thanh Dương Giới, hắn vốn không cần phải sợ ai, hai tông môn lớn cũng chẳng khác gì một con cừu mập đối với hắn.
Dù không dùng đến chấp niệm của Tử Diên Kiếm Thánh, nếu hắn quyết tâm muốn đi thì hai trưởng lão đó cũng không cản được hắn.
Hắn đã tiêu sạch toàn bộ tài nguyên mình có, Tử Diên kiếm quyết cũng chỉ mới tu luyện được đến tầng thứ nhất.
Nếu không tống tiền thì sao đủ để tu luyện!
Khóe miệng hai trưởng lão giật nhẹ, không đánh không quen biết, Lâm Nhất nói mà thật sự không thấy xấu hổ.
Nếu như có thể, dù đánh chết hai người họ thì họ cũng tuyệt đối không chọc đến Lâm Nhất khi ở trong Thanh Dương Giới.
“Ngươi muốn hai bọn ta đưa cho ngươi 1 vạn viên Tiên Thiên đan, con số này quá lớn, trên người ta chỉ có hơn hai ngàn viên thôi”, trưởng lão Huyết Vân Môn li3m đôi môi đang khô ráp rồi nói với vẻ bất lực.
Trưởng lão áo vàng cũng tỏ vẻ khó khăn: “Trên người ta cũng không có nhiều Tiên Thiên đan, chỉ có ba ngàn viên thôi…”
“Thứ lỗi, có lẽ hai vị đã nghe nhầm rồi. Ý ta là mỗi người đưa cho ta 1 vạn viên, không phải tổng cộng đưa cho ta 1 vạn viên”.
Nhưng, câu tiếp theo đó của Lâm Nhất đã khiến hai trưởng lão suýt chút chết dở.
“1 vạn viên à? Ngươi giết hết đám người đó đi, dù cho ngươi giết hết người của Huyết Vân Môn ta thì ta cũng không thể nộp đủ 1 vạn viên Tiên Thiên đan”.
Trưởng lão Huyết Vân Môn tức đến mức mặt mày tái xanh, giọng nói cũng hơi run run.
“1 vạn viên Tiên Thiên đan, ngươi tưởng Tiên Thiên đan là bắp cải sao?”, mặt trưởng lão áo vàng tối sầm, ông ta nghiến răng nói.
Lâm Nhất vuốt cằm, trầm ngâm, không nói gì.
Trưởng lão mặc áo vàng và trưởng lão Huyết Vân Môn thấy Lâm Nhất không nói gì thì hơi lo lắng.
Một lúc lâu sau, trưởng lão mặc áo vàng nghiến răng nói: “Bốn ngàn viên Tiên Thiên đan thì ta còn có thể lấy ra được…”
“Huyết Vân Môn có thể đưa được năm ngàn viên Tiên Thiên đan…”
“Không cần nữa, tốt hơn là để ta giết sạch hết các người cho xong”.
Lâm Nhất mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Hai vị tiền bối khó xử như vậy thì tại hạ cũng không nhẫn tâm, tốt hơn là ta nên giết hết đám phế vật này vậy”.
Keng!
Hắn vung tay, Táng Hoa kiếm bay khỏi mặt đất, chạy vào tay của Lâm Nhất.
Lúc Lâm Nhất nắm kiếm, sát ý trên người hắn đột nhiên trỗi dậy, khiến hai trưởng lão sợ đến ngây người ra.
“Đừng, không khó xử, không có gì khó xử cả. Lâm công tử, có gì từ từ nói!”
Hai trưởng lão biết nếu Lâm Nhất mà động thủ thì sẽ không nương tình, hắn nói giết sạch, tên này tuyệt đối sẽ không bỏ sót một ai.
“Chỗ này có tám ngàn viên Tiên Thiên đan, còn có ít bảo vật ta tìm được ở Thanh Dương Giới, chắc là có thể bù cho số bị thiếu”.
Mặt trưởng lão áo vàng tối sầm, lúc đưa túi đựng đồ qua cho Lâm Nhất thì đau lòng đến đứt ruột.
“Bảy ngàn viên Tiên Thiên đan, còn có mấy viên linh dược quý hiếm, chắc là đủ rồi”.
Trưởng lão Huyết Vân Môn cũng đưa một túi trữ vật qua, khuôn mặt già nua không ngừng run lên.
Lâm Nhất nhận lấy túi trữ vật, kiểm tra sơ rồi mỉm cười và nói: “Hai vị tiền bối đức cao vọng trọng ủng hộ hậu bối như thế, nhất định sẽ mang tiếng thơm trong Thanh Dương Giới”.
Khà khà!
Các võ giả đứng xem ở phía xa nghe thấy mấy lời mỉa mai đó của Lâm Nhất thì không nhịn được mà cười ra thành tiếng.
Chuyện hôm nay chắc chắn sẽ trở thành sự sỉ nhục cả trăm năm không sao rửa sạch được của hai tông môn lớn.
1 vạn viên Tiên Thiên đan, cộng thêm những linh dược có giá trị tương đương khác.
Con số mà Lâm Nhất tống tiền rất lớn, gần như vắt sạch toàn bộ những gì mà hai cao thủ Bán Bộ Huyền Quan này đã tích góp được.
Trước đây, hai trưởng lão khóc lóc than khổ mấy lần, định giở trò với Lâm Nhất.
Nhưng cuối cùng, nên nôn ra bao nhiêu thì cũng đều phải nôn ra hết.
Sự bóc lột thẳng tay của Lâm Nhất khiến rất nhiều người phải đỏ mắt.
“Tiểu huynh đệ, vậy đã hài lòng chưa?”
Trưởng lão Huyết Vân Môn nghiến răng nhìn Lâm Nhất, cố nở nụ cười.
Không thể không nói là biểu cảm đó rất đặc sắc, dù sao thì Lâm Nhất cũng không cách nào làm được!
Rõ ràng họ hận đến mức muốn ăn thịt, uống máu hắn nhưng vẫn cố nở nụ cười, không dám đắc tội.
Lâm Nhất khẽ mỉm cười và nói: “Yên tâm, con người ta rất trọng chữ tín, trong Thanh Dương Giới, trừ khi người của hai tông các người sinh sự trước, nếu không thì, ta sẽ không động đến họ dù chỉ là đầu ngón tay. Nếu như không biết sống chết, bay nhảy trước mắt ta thì ta không đảm bảo đâu”.
Gắt thật!
Rõ ràng là muốn bảo đối phương cút ra khỏi tầm mắt của hắn, nếu như còn xuất hiện trước mặt hắn, dù cho có lấy được số lớn Tiên Thiên đan thì lúc cần ra tay, hắn vẫn cứ phải ra tay như thường, tuyệt đối không nương tình.
“Ngươi…”
Trưởng lão áo vàng tức giận, chỉ vào Lâm Nhất, theo ông ta thấy, nói đơn giản một chút thì câu nói đó có nghĩa là bảo ông ta phải cút ngay đi.
Nhưng nghĩ đến thủ đoạn của Lâm Nhất trước đó thì chỉ có thể nuốt ngược những chữ sau đó vào trong.
“Chúng ta đi thôi”.
Không bao lâu, các cao thủ Tiên Thiên của hai tông đã nhanh chóng rời khỏi.
Tất cả đều cúi đầu, mặt mày nặng trĩu, không dám nhìn những người xung quanh.
Thật khó tưởng tượng khi Kim Diệm Tông và Huyết Vân Môn luôn hành sự cực kỳ bá đạo mà cũng có ngày cụp đuôi như thế này.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy Lâm Nhất cười tít mắt nhìn qua thì họ đồng loạt cảm thấy buốt lạnh.
Trong mắt họ người thanh niên trước mặt làm gì còn chút nào thanh tú nữa đâu…
Mà đó là một tiểu ác ma đích thực, đến cả hai tông môn bá chủ cũng bại trong tay tiểu ác ma như hắn.
“Chắc đã khiến không ít người hoảng sợ rồi”.
Lâm Nhất nhìn thấy rất nhiều người nhìn thấy ánh mắt của hắn thì lập tức hoảng sợ, quay đầu bỏ chạy.
Lẽ nào trên người họ có bảo bối gì sao?
Đột nhiên trong đầu hắn nảy ra suy nghĩ kỳ quái, nghĩ lại thì đó cũng không phải là chuyện không có khả năng, dù sao thì trong Thanh Dương Giới, những người trông có vẻ bình thường không chừng lại có bảo bối trên người.
Ta đang nghĩ gì thế này? Thật sự xem mình là cường đạo cướp bóc rồi sao?
Lâm Nhất lắc đầu, mỉm cười vì suy nghĩ nảy ra trong đầu mình.
“Gần 2 vạn viên Tiên Thiên đan chắc cũng đủ cho ta tu luyện Tử Diên kiếm quyết đến tầng thứ ba rồi nhỉ?”
Lâm Nhất nhẩm thầm trong bụng, hắn vẫn không dám chắc chắn.
Công pháp như Tử Diên kiếm quyết tiêu hao linh đơn diệu dược cứ giống như một cái động không đáy, mới ở tầng cơ bản thứ sáu mà đã khiến hắn cảm thấy áp lực nặng nề.
“Lâm huynh đệ”.
Trong lúc hắn đang nhẩm tính thì có một đám võ giả Tiên Thiên chen nhau chạy đến.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thì không ngờ lại nhìn thấy người dẫn đầu là Minh Diệp - là thiếu chủ của Quang Minh Các.
“Minh thiếu chủ”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 342
Chương 342