Vèo!
Lại có một bóng người bay vọt lên trời, vững vàng ngồi xuống trên đài sen.
Đó chính là Tư Tuyết Y của Ma Nguyệt sơn trang, ngay khi hắn ta vừa ngồi xuống, đám võ giả của Ma Nguyệt sơn trang cũng lập tức vây quanh hắn ta.
Cảnh tượng như thế khiến không ít người cảm thấy bất đắc dĩ.
Với danh tiếng của Ma Nguyệt sơn trang thì cần gì phải cẩn thận như vậy, vốn dĩ không ai dám nhắm vào bọn họ.
Hai người dẫn đầu chiếm hai đài sen khiến toàn trường trở nên ồn ào hắn lên, bầu không khí yên tĩnh dần bị phá vỡ.
Lâm Nhất đứng từ xa quan sát, hiển nhiên hắn biết vẫn chưa đến thời điểm lộ diện.
“Đài sen thứ ba là của người Vương gia ta!”
Tuy rằng có hơi xôn xao, lòng người dao động, nhưng không ai dám chính thức phá vỡ thế giằng co này.
Vương Ninh cười ngạo nghễ bay vọt lên, hướng về phía một cái đài sen và hạ xuống.
Víu víu víu!
Lập tức có vài ánh mắt ác ý dõi theo Vương Ninh trên không trung.
Người có tên, cây có bóng!
Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y đều được xem là những nhân tài kiệt xuất thuộc thế hệ trẻ của Đại Tần đế quốc, danh tiếng vang xa.
Còn Vương Ninh thì… ít có ai biết đến hắn ta.
Tuy nhiên, danh tiếng của Vương gia thì lại được rất nhiều người biết đến, cùng thế hệ có thể kể đến thế tử Vương Đằng, người này cũng không thua kém bao nhiêu so với Bạch Lê Hiên.
“Sao hả? Có người muốn ra tay?”
Trưởng bối Vương gia – Vương Đỗ cười lạnh và nói: “Đứng ra đây để lão phu nhìn xem là tên chó nào không có mắt!”
Ầm!
Vừa dứt lời, khí tức Bán Bộ Huyền Quan kh ủng bố trên người ông ta lập tức tăng vọt.
Thoáng chốc, khí thế của ông ta đã trở nên cực kỳ kh ủng bố, tựa như một ngọn thái sơn đứng sừng sững ở đó, cao không thể chạm, khiến người ta phải ngước nhìn.
Tu vi bậc này quả thực vô cùng đáng sợ.
Lâm Nhất thầm kinh hãi, lão già này còn mạnh hơn rất nhiều so với hai gã Bán Bộ Huyền Quan của Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông.
Khí tức trên người ông ta tựa như một con sông sâu, không thấy đáy, ầm ầm dậy sóng.
Khi ông ta nói, cao thủ của Vương gia bên cạnh cũng đồng loạt quét mắt nhìn bốn phía.
Sát khí vừa mới manh nha trong đám người dần được thu lại.
Uy danh của Vương gia quá lớn, thêm vào đó là thực lực mạnh mẽ của Vương Đỗ, nên không có bất kỳ ai dám làm xằng bậy.
“Một đám vô dụng!”
Vương Ninh nhếch mép cười lạnh, trong mắt lóe lên tia khinh thường. Hôm nay mắt hắn ta cao hơn đầu, đã sớm xem thường đám võ giả Tiên Thiên ở những nơi khỉ ho cò gáy như thế này.
“Tên này quả thật khiến người ta chán ghét…”
“Không biết từ đâu nhảy ra, chỉ có thực lực Tiên Thiên ngũ khiếu mà cũng dám kiêu ngạo như vậy”.
“Nói nhỏ một chút, người ta là con dòng chính của Vương gia đấy!”
Hiển nhiên thái độ ngông cuồng của Vương Ninh khiến rất nhiều người không phục, dù sau lúc trước hắn ta cũng không hề nổi danh.
Nếu bàn về nguồn lực, suy cho cùng Vương gia cũng chỉ là thế gia, không thể so sánh với các thế lực siêu nhiên vượt lên trên đế quốc như Lăng Tiêu kiếm các và Ma Nguyệt sơn trang.
Ngay sau đó, những võ giả có cường giả Bán Bộ Huyền Quan làm chỗ dựa đều lục tục chiếm cứ một đài sen.
Trong Thanh Dương Giới, cường giả vượt quá Tiên Thiên không thể tiến vào.
Cường giả Bán Bộ Huyền Quan muốn xông qua phong ấn phải đối mặt với nguy hiểm cực lớn, nhưng vẫn có thể tiến vào.
Trong Thanh Dương Giới, có thể xem là chiến lực mạnh nhất.
Có cường giả Bán Bộ Huyền Quan làm chỗ dựa, giành lấy một đài sen cũng sẽ không khiến nhiều người tỏ thái độ.
Lần này có rất nhiều thế lực trước đó vẫn luôn ẩn mình công khai đứng ra tranh đoạt, hầu hết bọn họ đều đến từ các tông môn bên ngoài Đại Tần đế quốc.
Quận Thanh Dương vốn là khu vực giáp biên giới, gần kề với rất nhiều quốc gia khác.
Mỗi một lần phong ấn của tông phái viễn cổ được mở ra, hiển nhiên có được sức hấp dẫn của nó, bất kỳ ai nghe thấy cũng đều không muốn bỏ qua kỳ ngộ bực này.
Tuy nhiên, các thế lực từ bên ngoài thường rất ít ra mặt, không dám thể hiện quá mức.
Dù sao bọn họ cũng không phải người bản địa.
Thoáng chốc, mười tám đài sen đã bị chiếm hết mười hai, chỉ còn lại sáu cái.
Một lúc sau, ba ông lão mặt dầy đứng dậy, trên người bọn họ toát ra khí tức vô cùng kh ủng bố.
“Mấy lão già kia đúng là không biết xấu hổ!”
“Đã trên trăm tuổi rồi mà vẫn còn tranh giành kỳ ngộ với người trẻ, không biết xấu hổ!”
Phút chốc, tiếng mắng chửi vang lên khắp nơi.
Nhưng ba người kia đều là tán tu đã đạt đến cảnh giới Bán Bộ Huyền Quan, dù không thuộc bất kỳ thế lực nào, nhưng thực lực bản thân lại quá mức mạnh mẽ, mặc kệ người khác có mắng chửi thế nào, bọn họ từ từ nhắm hai mắt lại, xem như không nghe thấy gì.
Lâm Nhất mỉm cười, xem ra người càng sống lâu thì da mặt càng dày, muốn đo cũng khó mà đo được.
Nhìn tổng quát, mười tám đài sen hoặc là cường giả Bán Bộ Huyền Quan chiếm cứ, hoặc là có cường giả Bán Bộ Huyền Quan tọa trấn.
Không có thực lực Bán Bộ Huyền Quan, dù là Tiên Thiên thất khiếu thì cũng khó mà độc chiếm được.
Mười tám đài sen nối liền với tế đàn chỉ còn lại ba cái.
Tiếng mắng dần dần ngưng lại, bầu không khí tại hiện trường bắt đầu trở nên khác lạ.
Lúc này, ai cũng biết mười lăm đài sen kia sẽ không cách nào thay đổi… những người còn lại chỉ có thể tranh đoạt ba đài sen mà thôi.
Thế nhưng võ giả Tiên Thiên không đến mười ngàn thì cũng bảy tám ngàn người.
Tu vi thấp nhất là Tiên Thiên ngũ khiếu, số lượng cường giả Tiên Thiên thất khiếu cũng không hề ít.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sắp tới đây sẽ có một trận chiến thảm khốc.
Vậy thì để ta đứng ra mở màn cho vở kịch này vậy…
Vèo!
Mắt Lâm Nhất lóe sáng, chiến ý toàn thân hệt như liệt hỏa bùng cháy, bay vọt lên không.
Khi mọi người còn đang giằng co, bầu không khí dần yên lặng, hắn vác hộp đựng kiếm trên vai, tựa như một thanh kiếm sắc bén hạ xuống trên một đài sen.
“Là Lâm Nhất!”
“Má nó, tên tiểu tử này chỉ mới là Tiên Thiên tứ khiếu mà cũng dám đứng ra à?”
“Không biết sống chết, ta thấy ngay cả cường giả Tiên Thiên thất khiếu còn không dám tùy tiện xông lên đó!”
“Nghe đồn hắn ta có bảo khí…”
“Bảo khí? Ai biết thật hay giả, nhưng nói gì thì hắn cũng chỉ là võ giả tứ khiếu, dù có bảo khí trong tay cũng không phát huy được bao nhiêu tác dụng!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 348
Chương 348