Người đông lên một cái là tính lắm mồm của Lý Vô Ưu đã bộc lộ.
Cậu ta có khuôn mặt rất đẹp, trên mặt lúc nào cũng đầy ắp ý cười, giọng điệu lại lớn, lúc nào cũng có thể khiến mọi người bật cười.
“Lý Vô Ưu, ngươi muốn làm kiếm khách số một ở Đại Tần, vậy Bạch Lê Hiên thì sao?”
“Ta cá là ngươi vào Lăng Tiêu Kiếm Các không sống nổi một tháng đã bị người ta đánh chết rồi”.
Mọi người bắt đầu trêu chọc Lý Vô Ưu.
Lý Vô Ưu không thèm để ý: “Trước khi trở thành kiếm khách số một, ta sẽ không chết. Mà các ngươi định tới tông môn nào?”
“Vẫn chưa nghĩ xong, yêu cầu của tứ đại tông môn đều rất cao, không biết có vào được không, có lẽ ta sẽ tới Tần Thiên học phủ”.
“Ta muốn đến Ma Nguyệt Sơn Trang, lai lịch của tông môn này rất bí ẩn, nghe nói đều âm thầm tuyển người”.
“Ta muốn đến Huyền Thiên Tông, công tử Lưu Thương trong tám công tử của đế đô chính là đệ tử của Huyền Thiên Tông”.
“Lâm Nhất, sao ngươi không nói gì?”
Thấy Lâm Nhất im lặng, có người tò mò hỏi.
Lâm Nhất khẽ mỉm cười, đang định nói thì có tiếng đẩy cửa thô lỗ vang lên.
Gió tuyết tràn vào khiến mọi người đều rùng mình, ba người cường tráng từ trong gió tuyết đi vào, toàn thân đầy khí thế hung ác, vẻ mặt toát lên sát khí, tu vi ai nấy đều đã đạt tới Tiên Thiên thất khiếu kinh người.
Sát khí tàn bạo trên người họ dày đặc gần như có thể ngưng tụ thành thực chất, khiến vẻ mặt đám thanh niên trong miếu đều thay đổi.
Tán tu Mạc Bắc, bốn chữ đáng sợ hiện lên trong đầu mọi người.
Tên cầm đầu cười toe toét với mọi người bên đống lửa, vẻ mặt gớm ghiếc mà đáng sợ.
“Đóng cửa”.
Hắn ta vừa định nói thì vị hoà thượng đang gõ mõ, đôi mắt khép hờ lại thốt lên hai chữ này.
“Đóng cái đầu ngươi!”
Đôi mắt tên đại hán loé lên lửa giận, hắn ta rút thanh đoản kiếm đang dắt bên hông ra, bắ n ra tia sáng sắc lạnh.
Kiếm quang xẹt qua, nhanh đến mức khiến mắt người ta không phản ứng kịp.
“Cẩn thận!”
Mấy thiếu niên hô lên, không ngờ tán tu Mạc Bắc lại thô bạo, cáu kỉnh như vậy.
Một lời không hợp là ra tay giết người!
Khi thanh đoản kiếm gần c ắm vào đầu vị hoà thượng, tiếng gõ mõ chợt dừng lại.
Khi âm thanh dừng lại, tốc độ của thanh đoản kiếm xuyên qua hư không chợt giảm mạnh.
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi.
Vị hoà thượng đẹp trai khẽ mỉm cười, quay đầu nhẹ nhàng bắt được thanh đoản kiếm với uy lực đáng sợ có thể gi3t chết người.
Không một tiếng động.
Thanh đoản kiếm chí mạng không chỉ có sát khí dữ tợn mà còn chứa đựng linh nguyên vô cùng cô đọng.
Dù là Lâm Nhất, muốn nhẹ nhàng bắt được như vậy cũng là điều không thể.
Trong ngôi miếu đổ nát, vị hoà thượng không ai chú ý tới lại có thực lực mạnh như vậy sao?
Đồng tử ba tán tu Mạc Bắc co rút, sát khí toàn thân chợt dâng lên.
Trong vùng hoang vu Mạc Bắc tàn khốc này, bọn hắn là những tên trộm đã trải qua hàng trăm trận chiến, sống sót sau vô số cuộc khảo nghiệm tử vong.
Nhìn có vẻ là tu vi Tiên Thiên thất khiếu, nhưng trên thực tế ở quận Thanh Dương, bất kỳ ai trong số chúng đều có thể hoàn toàn đánh bại Hắc Phong Tam Sát.
“Giết!”
Tên cầm đầu vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn, khí thế trên người cực kỳ hung bạo.
Trong tích tắc, ba người cùng ra tay, sát phạt về phía vị hoà thượng.
Các thiếu niên trong miếu thấy tình huống đột ngột này, trong mắt đều lướt qua tia hoảng sợ.
Trước khi đến, họ đã nghe nói về sự đáng sợ của vùng Mạc Bắc, mỗi năm đều có rất nhiều nhân tài kiệt xuất chết ở nơi này.
Ba tên đại hán trước mặt hiển nhiên là có ý này với họ, nhưng không ngờ lại gặp phải vị hoà thượng kỳ lạ.
Lý Vô Ưu cầm kiếm muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng lại bị một bàn tay giữ lại.
“Không vội”.
Lâm Nhất nháy mắt với cậu ta, nhẹ giọng nói.
“Phá Không Ấn!”
Vị hoà thượng tạo kết ấn, khí tức trên người bộc phát ra khiến Lâm Nhất có cảm giác rất quen thuộc.
Khí thế trên người vị hoà thượng bộc phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, khí thế cường hãn ấy khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Vào lúc này, khí thế ấy như muốn vọt ra khỏi cơ thể hắn ta, phá vỡ ngôi miếu.
Nhưng nó chợt dừng lại.
Vị hoà thượng cười lãnh đạm, tay trái hoá thành thế cuồng long, như thanh long ra biển, lại như rồng bay trên trời. Tiếng rồng gầm, hổ thét vang vọng trong cơ thể, sát khí trên người ba tên cướp lập tức tan thành mây khói.
Sau đó vị hoà thượng tiến lên một bước, quyền mang trong tay đập vào người tên đại hán vạm vỡ đứng đầu.
Quyền mang của hắn ta có sức mạnh khủng khiếp của thế cuồng long, nếu quyền mang nổ ra thì các thiếu niên ở đây, bao gồm Lâm Nhất cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Lâm Nhất có Lôi Viêm Chiến Thể, miễn cưỡng có thể gắng gượng được, nhưng nếu những người khác không phản ứng kịp thì có thể sẽ bị thương nặng ngay tại chỗ.
Nhưng không ngờ quyền mang không nổ ra, mà trút thẳng vào cơ thể tên đại hán vạm vỡ.
Lập tức, tên đại hán bị quyền mang nghiền nát thành tro bụi trước mặt mọi người.
Gió thổi bụi tan, không để lại dấu vết.
Hai tên đại hán to con phía sau đều sững sờ, rõ ràng vị hoà thượng đầu trọc này là cao thủ cảnh giới Huyền Võ.
Bọn chúng lập tức xoay người bỏ chạy…
Nhưng chạy được sao?
Vị hoà thượng với khuôn mặt rất đẹp, tay trái huyễn hoá thành thế cuồng long, nhưng tay phải mới là sát chiêu thực sự.
Goào!
Sau tiếng hổ gầm, vị hoà thượng không nhúc nhích, nắm đấm tay phải đánh ra, hai tên tán tu đồng thời ngã xuống, không gượng dậy nổi.
Dường như có thể nhìn thấy con bạch hổ ngưng tụ từ chân nguyên nhảy ra từ nắm đấm tay phải.
Long Phi Hổ Khiêu!
Đầu Lâm Nhất chợt nổ tung, hắn nhận ra chiêu thức mà vị hoà thượng sử dụng chính là chiêu thức thứ ba trong Long Hổ Quyền.
Chiêu thức này tuy hắn đã bổ sung hoàn chỉnh khi ở trong tế đàn thông thiên.
Nhưng xét về uy lực thì hoàn toàn không thể so sánh được với vị hoà thượng đầu trọc này.
Điều khiến hắn kinh ngạc hơn cả là rốt cuộc đối phương làm thế nào để ngưng tụ toàn bộ uy lực của quyền mang vào trong cơ thể một người như thế?
Long Hổ Quyền này hoàn toàn khác với Long Hổ Quyền mà hắn luyện tập.
Phá Không Ấn?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 399
Chương 399