Đợi đến khi Bạch Đình trưởng lão đi xa, Vương Diễm mới nhìn Vương Ninh cười bảo: “Chuyện lần này làm tốt lắm, tên rác rưởi này giết nhiều người của Vương gia ta như thế, đuổi vào rừng Táng Kiếm đã coi như lời cho hắn rồi”.
Vương Ninh cười hì hì: “Cũng nhờ tên tuổi của đại ca, nếu không ta không thể triệu tập được mười nhân tài cảnh giới Huyền Võ”.
“Mười người mới này, xong chuyện đệ cố gắng lôi kéo họ cho ta”.
Vương Diễm tạm dừng, sau đó nói tiếp: “Đi nghỉ trước đi, có ta ở đây, không ai động vào đệ được. Nghỉ ngơi cho tốt, trong buổi Cửu Tinh Tranh Bá sau thí luyện, hai đệ cũng phải làm ta nở mày nở mặt, đó mới là điều quan trọng!”
“Nhất định!”
Vương Ninh và Lãnh Mạch đều rất mong chờ vào Cửu Tinh Tranh Bá.
Đó là một màn lớn, nếu thể hiện tốt sẽ lập tức được rạng danh khắp Lăng Tiêu Kiếm Các.
Trở lại với Hân Nghiên, cô ta vẫn không cam lòng, cứ cảm thấy mình đã làm hại Lâm Nhất.
Thiếu niên này đã phải chịu rất nhiều đau khổ trên sân khảo hạch, bây giờ còn bị bức ép vào rừng Táng Kiếm, đâu còn đường sống.
Nghĩ tới đây, mắt Hân Nghiên không khỏi đỏ lên, cô ta nhìn đám người Lịch Khiếu Thiên, nghẹn ngào: “Hắn bị người ta dồn vào đường cùng, tại sao các ngươi không giúp hắn... Người Vương gia đâu đáng sợ, chỉ cần các ngươi đi đầu chắc chắn sẽ có người trung lập sẵn sàng ra tay”.
Đám người Lịch Khiếu Thiên hổ thẹn trong lòng, cúi đầu không dám nhìn Hân Nghiên.
Hân Tuyệt vỗ vai cô ta, nhìn đám người Lịch Khiếu Thiên: “Đi nghỉ ngơi đi, chuyện này không trách các ngươi”.
“Đa tạ Hân Tuyệt sư huynh”.
Mấy người vội vàng chạy đi như trút được gánh nặng.
“Lạc trưởng lão, ngài có thể vào rừng Táng Kiếm, tìm cách nào đó không, biết đâu vẫn có thể cứu được Lâm Nhất”, Hân Nghiên cầu xin Lạc Phong trưởng lão.
Ông ta để lộ vẻ mặt chua xót, không còn cách nào khác: “Nếu là nơi khác, chỉ cần không chết, ta đều có thể đưa hắn ra, nhưng rừng Táng Kiếm... Các ngươi không biết”.
Nói tới đây, ông ta thở dài: “Năm đó Các chủ đi cứu người, lúc về tay không, mặt tái mét vì giận”.
...
Hân Nghiên và Hân Tuyệt nghe vậy thì không khỏi im lặng.
Chớp mắt chỉ còn ba ngày nữa thí luyện Lăng Tiêu Kiếm Các sẽ kết thúc.
Dưới chân núi Lăng Tiêu Kiếm Các, người mới ra ngoài ngày càng nhiều, tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Người mới vào tông mỗi năm một lần, đây cũng coi là chuyện trọng đại của tông môn.
Nếu không có việc quan trọng khác, hầu hết mọi người đều có hứng thú đến xem thử.
Lúc này, ở một nơi ẩm thấp mù mịt hơi nước có hai thiếu niên đi song song nhau, phía sau còn có một con Huyết Long Mã anh dũng đi theo.
Khí chất của hai người đều có thay đổi rất lớn.
Đặc biệt là Lâm Nhất, đôi mắt hắn sáng như sao, tỏ tựa đá quý, trên khuôn mặt anh tuấn càng thêm thong dong.
Bây giờ hắn đã đột phá Huyền Quan, phá kén thành bướm.
Cảnh giới Huyền Võ không chỉ bách luyện thành chân, ngưng tụ linh nguyên thành chân nguyên, mà còn hoàn toàn thoát khỏi thân xác phàm nhân, có thể đả thông huyền mạch, hợp thất đại khiếu huyệt thành một thể.
Tầm mắt có thể nhìn xa hơn, giác quan thứ sáu minh mẫn, tay chân nhanh nhẹn hơn.
Lâm Nhất đã luyện thành Lôi Viêm Chiến Thể, bây giờ đột phá Huyền Quan càng có thay đổi lớn hơn. Lúc này trông hắn khôi ngô tuấn tú, toát lên khí chất xuất trần, trong trẻo như ngọc.
Nhớ lại cảnh tượng Lâm Nhất đột phá Huyền Quan, bây giờ Lý Vô Ưu vẫn cảm thấy cực kỳ chấn động.
Nhưng người chấn động hơn hẳn là Thập Tam gia, âm sát lục phẩm bị Lâm Nhất thôn phệ hết một phần ba.
Lý Vô Ưu rõ ràng nhìn thấy râu trên khoé miệng Thập Tam gia co giật mấy lần, hắn ta cười thầm một hồi.
Tuy hai người đã ra khỏi Lăng Tiêu Giới nhưng chưa xuất hiện ở Lăng Tiêu Kiếm Các.
Theo lời Thập Tam gia, chỉ có một lối ra dẫn thẳng đến trụ sở chính của Lăng Tiêu Kiếm Các.
Ông ta chỉ có thể đưa hai người về Đế Đô.
“Vô Ưu, tuyết rơi kìa”.
Tuyết trắng tung bay trên đường phố Đế Đô, Lâm Nhất xoè tay hứng lấy.
Ngón tay trắng nõn, đẹp đẽ tựa ngọc, làm cho tuyết trắng càng thêm thuần khiết.
“Tuyết ở Đế Đô thật dịu dàng”.
Trải qua gió tuyết lạnh như dao cắt ở Mạc Bắc, chẳng trách Lý Vô Ưu cảm thán như vậy.
“Nhưng tuyết ở Đế Đô rõ ràng lạnh hơn một chút...”
Nhìn bông tuyết trắng không tan trong lòng bàn tay, Lâm Nhất nhẹ giọng lẩm bẩm, dẫn Lý Vô Ưu đi vào một tiệm tạp hoá.
Sau khi chọn vài thứ, Lâm Nhất yêu cầu thêm một thanh trường thương màu đen lạnh lẽo.
Khi trường thương vào tay, vẻ mặt Lâm Nhất rõ ràng lạnh lùng hơn.
Ra khỏi tiệm, Lý Vô Ưu bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Huynh nhìn kìa, lại là con lừa trọc kia...”
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn theo, công tử Lưu Thương đang ngồi bên quán rượu ven đường, nâng ly mời hắn.
Hắn lập tức cạn lời, đây là công tử Lưu Thương, một trong những đại công tử của quận Tần Thiên, thực lực của hắn ta rất có tiếng ở Đại Tần.
Lý Vô Ưu không ngờ mình nói nhỏ thế mà đối phương cũng nghe được, bèn xấu hổ cười với đối phương.
“Qua đó thôi”.
Lâm Nhất và Lý Vô Ưu đi qua, sau đó ngồi xuống.
“Không ngờ Lưu Thương công tử cũng sẽ uống rượu ở nơi nhỏ bé này”.
Đối phương là nhân vật lớn tiếng tăm lẫy lừng lại uống rượu ở ven đường, quả thật rất kì lạ.
“Chờ người”.
Công tử Lưu Thương nhìn Lâm Nhất, trong mắt thoáng qua vẻ khác thường.
Lúc từ biệt ở miếu hoang đến nay chỉ mới hai tháng, không ngờ Lâm Nhất lại từ Tiên Thiên ngũ khiếu đột phá lên Huyền Quan.
Quả thật khiến hắn ta phải nhìn bằng con mắt khác.
“Ông chủ, nấu con cá này giúp ta”.
Lý Vô Ưu ngông nghênh ngồi xuống, lấy một con cá từ trong giỏ sau lưng ra đưa cho ông chủ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 444
Chương 444