Nghe Lý Vô Ưu hỏi vậy, hắn cũng có nỗi khổ khó nói.
Không phải hắn cố ý che giấu, thực tế trước đây chính hắn cũng không biết gì về võ hồn Chúc Long.
Cho đến khi lĩnh ngộ kiếm ý hoàn chỉnh, một sợi dây xích bị đứt gãy mới có bất ngờ này.
“Ngươi có biết gì về võ hồn Chúc Long này không?”
Lâm Nhất hỏi Lý Vô Ưu, thật ra hắn cũng không biết gì về võ hồn của mình, chỉ cảm thấy nó rất mạnh, có khí tức thái cổ cực kỳ hung hãn.
“Cũng biết một ít, nói chính xác hơn thì võ hồn Chúc Long cũng có thể phân vào nhóm yêu thú võ hồn. Nhưng yêu thú võ hồn cũng có phân chia mạnh yếu, như Ma Văn Hổ của Vương Diễm cũng được coi là loại khá đáng sợ, nhưng so với Chúc Long thì nó chẳng là cái thá gì cả”.
“Chúc Long đến từ thời thái cổ, tuy nó không phải loại thú mạnh nhất, không thể so sánh với những thần thú như Phượng Hoàng, Chu Tước, Kim Ô và Thanh Long, nhưng nó lại là hung thú thái cổ hàng thật giá thật, nổi tiếng hung ác và ngang ngược”.
“Truyền thuyết kể rằng khi nó mở mắt ra, khu vực trong phạm vi một triệu dặm sẽ trở nên nóng như thiêu, chẳng khác nào hoả ngục trần gian. Nhưng khi nó nhắm mắt lại, cả thế giới sẽ chìm vào trong bóng tối tĩnh mịch, sương giá phủ mù nghìn dặm. Vào thời thái cổ, chỉ cần nó xuất hiện chắc chắn sẽ mang đến hàng loạt tai hoạ”.
“Nhưng võ hồn của huynh bây giờ chỉ có thể được coi là hung hồn thái cổ, chắc chắn không phải bản thể. Nó chỉ dài khoảng mười trượng, chưa đạt tới cấp bậc hung thú thái cổ. Nhưng huynh không cần vội, võ hồn cũng có thể chậm rãi trưởng thành, từ từ thức tỉnh, cuối cùng nhất định sẽ đạt đến cấp độ trong truyền thuyết”.
Lý Vô Ưu đã nhịn quá lâu nên vừa được hỏi, hắn ta liền nói một tràng.
Hai tên chấp sự đi đằng trước cố ý đi chậm lại để lắng tai nghe, cả hai đều cực kỳ chấn động.
Hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên họ nghe nói đến hung thú thái cổ Chúc Long.
Họ cũng láng máng hiểu được tại sao lần này Bạch Đình trưởng lão lại chịu thiệt thòi lớn như vậy.
Lâm Nhất kinh ngạc: “Không nhìn ra đấy, ngươi biết nhiều thứ thật”.
Lý Vô Ưu gãi đầu: “Hì hì, nhờ hồi nhỏ đọc sách nhiều thôi. Ta cũng đã ôm đùi huynh trước rồi, sau này huynh có thăng quan tiến chức thì đừng quên tiểu đệ là được”.
“Thăng quan tiến chức?”
Tên chấp sự gầy nhom phía trước cười khẩy: “Hắn đắc tội Vương Diễm, còn chưa biết có sống được qua mùa đông này hay không”.
“Này này này, ngươi nói kiểu gì thế?”, Lý Vô Ưu bất mãn.
“Đừng nói nhảm, đến Thảo Mộc phong rồi. Các ngươi đợi ở đây, ta đi báo với người của Thảo Mộc đường”.
Tên chấp sự khác khịt mũi, bay lên hướng thẳng về phía một toà cung điện.
Chỉ còn lại tên chấp sự gầy nhom trông giữ hai người họ, không để chạy trốn.
“Này, giá đỗ, Thảo Mộc phong này làm gì vậy, ngươi chưa nói cho chúng ta biết nữa?”
Lý Vô Ưu hỏi tên chấp sự gầy nhom.
“Giá đỗ? Ngươi gọi ai là giá đỗ đó nhãi con?”
Tên chấp sự gầy nhom nổi giận, lạnh mặt mắng.
Lý Vô Ưu cười nghiêm nghị: “Nhìn bộ dạng gầy nhom của ngươi kìa, gió thổi một phát là bay, khoảng cách giữa hai chân lớn tới mức lợn rừng cũng có thể chui qua chui lại mấy lần, đứng đây trông như cây sào tre, không phải giá đỗ thì là gì?”
Tên chấp sự gầy nhom tức tái mặt, đang định nổi cáu thì tên chấp sự áo lam khác đã quay lại.
Phía sau hắn ta còn có một ông lão của Thảo Mộc đường.
Chấp sự áo lam chỉ vào hai người: “Đường chấp sự, hai vị này là người mà Bạch Đình trưởng lão phó thác. Họ sẽ làm tạp vụ ba tháng ở chỗ ngài, có việc gì nặng nhọc cứ sai họ, không cần băn khoăn”.
Ông lão Thảo Mộc đường mở to đôi mắt híp nhìn hai người, gật đầu: “Ta biết họ”.
“Vậy chúng ta cáo từ trước”.
Hai tên chấp sự không ở lại, lập tức rời đi, nhưng họ có thể nghe láng máng tên chấp sự gầy nhom hỏi.
“Ngươi nói ta có giống giá đỗ không?”
“Ai nói đấy? Ha ha, nhắc tới mới thấy cũng khá giống”.
“Cút”.
Giọng họ không lớn lắm, Lâm Nhất và Lý Vô Ưu đều không nhịn được cười.
Lâm Nhất nhìn ông lão chấp sự: “Tiền bối, Thảo Mộc đường này làm gì vậy? Chúng ta đến đây cần làm những gì?”
Đường chấp sự tỏ ra ngạc nhiên: “Họ không nói với các ngươi sao? Thật ra cũng không có gì, chỉ cần chăm sóc ruộng thuốc thôi. Đi thôi, ta dẫn các ngươi đến ruộng thuốc số chín”.
“Trưởng lão, chúng ta đã phải đi đường rất vất vả, ông không dẫn chúng ta vào Thảo Mộc đường ngồi một lát à?”
Lý Vô Ưu tha thiết nhìn toà cung điện phía xa xa, cười khúc khích hỏi.
Cung điện của Thảo Mộc đường trông giản dị, không oai phong lắm.
Bên trong nồng nặc mùi thuốc, đứng từ xa vẫn có thể ngửi được, Lý Vô Ưu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Đường chấp sự cười thầm, hai tiểu tử này đang mặc áo tù mà như người không có việc gì, thật thú vị.
Ông ta không để ý tới câu hỏi của Lý Vô Ưu, dẫn hai người đi thẳng đến ruộng thuốc.
Những mảnh ruộng thuốc bát ngát, rộng đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối.
Đứng ở đây có cảm giác mình như một chiếc thuyền lênh đênh giữa biển cả mênh mông, cực kỳ nhỏ bé.
Các mảnh ruộng được chia theo số thứ tự.
“Đinh Cửu”.
Sau khi nhìn thấy chiếc cọc gỗ viết hai chữ “Đinh Cửu”, Đường chấp sự dừng lại.
Một nhóm thanh niên mặc áo tù trông hung tợn bước ra từ căn nhà tranh bên cạnh.
Tên cầm đầu có thân hình vạm vỡ, chiếc áo tù mặc trên người hắn ta như sắp bị rách ra.
“Ngưu Bính Thuận, hai người này sẽ bắt đầu làm tạp vụ ở ruộng thuốc số chín kể từ ngày hôm nay, ngươi phụ trách giao việc”.
Đường chấp sự nói rõ mục đích đến, bâng quơ hỏi thăm tình hình ruộng thuốc rồi để hai người họ ở lại đây.
Chấp sự vừa đi, Ngưu Bính Thuận quan sát hai người rồi cười ác độc.
Nhóm đệ tử mặc áo tù phía sau cũng cười nham hiểm, không có ý tốt.
Lạch cạch!
Một cây đòn gánh và hai chiếc thùng gỗ thối hoắc được ném tới trước mặt hai người.
“Làm gì đó?”, Lý Vô Ưu nhíu mày hỏi.
Ngưu Bính Thuận cười khà khà: “Nhìn không hiểu à? Vừa lúc có hai người đi, nhân lực không đủ, công cuộc gánh phân vĩ đại này giao cho các ngươi”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 456
Chương 456