Nếu biết trước sẽ như thế thì việc gì phải làm vậy.
“Liễu chấp sự... Ngươi nói một câu đi”, Hồ Tinh Dương quỳ trên mặt đất, khóc không ra nước mắt, lẽ ra ông ta không nên giúp Liễu Nguyệt.
Ông ta vừa nói xong, Khô Vân đại sư nổi giận: “Ngươi là chấp sự Thảo Mộc đường, ai cho ngươi can đảm can thiệp vào chuyện của Đan Dược điện chúng ta?”
Liễu Nguyệt lập tức biến sắc, vẻ mặt nàng ta muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.
Nếu đổi thành những chấp sự Thảo Mộc đường khác, họ hoàn toàn không có tư cách nói chuyện.
Vừa gặp Luyện Dược sư một sao liền ngoan ngoãn, ăn nói khép nép.
Thảo Mộc đường trực thuộc dưới quyền của Đan Dược điện.
Nhưng Liễu Nguyệt thì khác, phụ thân nàng ta là đại thống lĩnh Thần Sách Doanh, đại tướng quân Phi Long uy chấn Đế Đô.
Nàng ta sầm mặt, lạnh lùng nói: “Khô Vân đại sư, chuyện của ta vẫn chưa tới lượt ông nhúng tay. Ta cảnh cáo ông, tốt nhất ông đừng xen vào chuyện giữa ta và Lâm Nhất! Hồ chấp sự, cứ đứng dậy nói, chuyện này ta sẽ đích thân đi nói rõ ràng với Tam điện chủ”.
Mọi người lập tức biến sắc, ả Liễu Nguyệt này đúng là gan to bằng trời, không ngờ nàng ta dám uy hiếp một Luyện Dược sư.
Dù đang ở trước mặt mọi người, nàng ta cũng không nể mặt, không thèm nói lý.
Nhưng nghĩ lại, đúng thật nàng ta cũng có quyền lên tiếng ở Đan Dược điện, nếu không thì Hồ Tinh Dương đã không nghe theo lệnh của nàng ta.
Hồ Tinh Dương thở phào, đứng dậy chắp tay nói: “Đại sư, sau này Hồ mỗ sẽ cho ngài một lời giải thích về chuyện này”.
Liễu Nguyệt dám đắc tội Khô Vân đại sư nhưng ông ta thì không, trừ phi sau này ông ta không còn ở Đan Dược điện nữa.
Nét mặt Khô Vân hơi khó coi, không ngờ Liễu Nguyệt lại ngang ngược như thế, cảnh cáo Luyện Dược sư một sao là ông ta ngay trước mặt mọi người.
Chết tiệt... Nếu ta là Luyện Dược sư hai sao thì làm sao tiểu nha đầu này dám láo xược kiểu này?
“Ai đang làm ồn ở đây? Lớn tiếng la lối còn ra thể thống gì hả?”
Vào lúc này có một đoàn người đi tới.
Người đi đầu đã lớn tuổi, không giận tự uy, vẻ mặt nghiêm túc, trên áo dược sư được thêu ba ngôi sao trước ngực.
Đây là một vị Luyện Dược sư ba sao quyền cao chức trọng.
“Bái kiến Nhị điện chủ!”
Nhìn thấy ông lão xuất hiện, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc, vội vàng cung kính hành lễ.
Người đến là Lãnh Nhai, Nhị điện chủ Đan Dược điện. Liễu Nguyệt và Hồ Tinh Dương cũng biến sắc vì sự xuất hiện của ông ấy.
Nhị điện chủ Lãnh Nhai bâng quơ nhìn sang, nhíu mày hỏi: “Khô Vân, không phải ngươi đang bận đột phá bình cảnh Luyện Dược sư một sao à? Không đi luyện dược, tới trước mặt mọi người cãi nhau với mấy chấp sự tiểu bối làm gì?”
Khô Vân cười khổ, không biết nên trả lời thế nào.
Lâm Nhất lanh lẹ chắp tay đáp: “Bẩm Nhị điện chủ, Khô Vân đại sư đã luyện chế Hoả Vân đan thành công và nắm giữ Linh văn Hoả Vân, chỉ là phát sinh một số trục trặc, bị vãn bối làm hỏng bút linh văn. Kết quả có người lấy chuyện này làm cớ để giáng vãn bối xuống thành nô dịch thử thuốc. Khô Vân đại sư không nhịn được nên mới ra mặt giúp vãn bối”.
“Có cả chuyện này sao? Một chấp sự nho nhỏ mà dám làm khó dễ Luyện Dược sư của Đan Dược điện ta à? Khoan đã... Ngươi vừa nói gì, Khô Vân nắm giữ Linh văn Hoả Vân?”
Nét mặt Nhị điện chủ Lãnh Nhai tối sầm lại, sau đó đột nhiên biến sắc.
Khô Vân đại sư hoảng hốt, khi thấy Lâm Nhất ra hiệu cho mình, ông ta mới bất chấp nói: “Nhờ sự bồi dưỡng hết mình của Đan Dược điện, Khô Vân quả thật đã nắm giữ Linh văn Hoả Vân”.
Lãnh Nhai lập tức cười: “Linh văn Hoả Vân này rất khó lường, có đem theo Hoả Vân đan không?”
Khô Vân đi quá vội vàng nên không mang theo: “Ta để trong phòng luyện đan của mình, tổng cộng ba viên”.
“Người đâu, mau đi lấy cho ta!”
Vẻ phấn khích hiện lên trên khuôn mặt già nua của Lãnh Nhai.
Có thể thành công nắm giữ Linh văn Hoả Vân là có tư cách thăng lên Luyện Dược sư hai sao. Đừng thấy một sao và hai sao chỉ cách nhau một cấp mà nghĩ bình thường, nhưng địa vị của cả hai lại khác biệt như ngày và đêm.
Lợi ích mà nó mang lại cho Đan Dược điện quả thật không thể đếm xuể, vậy nên ông ta mới vui mừng.
Không lâu sau đã có người mang ba viên Hoả Vân đan đến.
Lãnh Nhai cầm lấy đan dược, vừa thấy Linh văn ở dưới đáy, hai mắt ông ta lập tức toả sáng.
Khô Vân đại sư thấp thỏm, cảm thấy hơi căng thẳng.
Lâm Nhất mỉm cười, tỏ ra bình tĩnh và tự nhiên, hắn rất tự tin về trình độ Linh văn của mình.
Lãnh Nhai lần lượt kiểm tra ba viên Hoả Vân đan, không ngừng gật đầu, cười bảo: “Thú vị... Linh văn của viên Hoả Vân đan này được vẽ rất đẹp, mênh mang, mạnh mẽ nhưng không giống phóng khoáng, trong hùng hậu ẩn chứa vẻ linh động, có thể gọi là hoàn mỹ. Các ngươi cũng có thể nhìn xem, lúc trước các ngươi còn cười nhạo Khô Vân làm nổ liền bốn lò luyện đan, bây giờ hãy nhìn cho kĩ, cố gắng học tập!”
“Nổ lò thì tính là gì, nếu các ngươi có can đảm như vậy, có thể vẽ được Hoả Vân văn hoàn mỹ như thế này, đừng nói bốn lò, dù là một trăm lò ta cũng cho các ngươi làm nổ tuỳ thích”.
Sau khi nhận lấy Hoả Vân đan, các Luyện Dược sư phía sau ông ta đều chấn động, tặc lưỡi khen ngợi.
“Chúc mừng Khô Vân huynh, Linh văn Hoả Vân này thực sự rất đáng kinh ngạc”.
“Ta cảm thấy mặc cảm không bằng”.
“Trong vòng một tháng làm nổ liên tiếp bốn lò luyện đan khiến cho bùng nổ trình độ, Khô Vân huynh thật kiên trì, chúng ta hổ thẹn”.
Một đám Luyện Dược sư trả đan dược lại cho Khô Vân đại sư, chắp tay chúc mừng.
“Khô Vân, từ giờ trở đi, ngươi sẽ là Luyện Dược sư hai sao. Sau này ngươi được phép tìm hiểu và học tập Linh văn hai sao”.
Trên mặt Lãnh Nhai tràn đầy ý cười, ông ta tuyên bố Khô Vân thăng thành Luyện Dược sư hai sao ngay tại chỗ.
Lần này mọi người đều vô cùng chấn động.
Rất nhiều người nhìn về phía Khô Vân bằng ánh mắt sáng ngời. Luyện Dược sư hai sao, lần này ông ta đã được một bước lên mây.
Trong Đan Dược điện, ngoài ba vị Điện chủ là Luyện Dược sư ba sao, cũng chỉ có hơn mười người có chức vụ quan trọng là Luyện Dược sư.
Vẻ mặt Liễu Nguyệt và Hồ Tinh Dương đã trở nên rất đặc sắc.
Hồ Tinh Dương chỉ muốn tát mình vài bạt tai, Luyện Dược sư một sao ông ta đã không thể trêu vào, Luyện Dược sư hai sao chỉ cần nói một câu là có thể quyết định sinh tử của ông ta.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 466
Chương 466