Chúng ta kết nghĩa đi.
Vừa nói dứt lời, trực tiếp khiến Tô Thương bối rối, đứng ở một bên khuôn mặt tràn đầy sự ngạc nhiên.
Ông nội muốn kết nghĩa với mình?
Mẹ kiếp, cái quỷ gì vậy?
"Cậu Tô, cậu đừng quá ngạc nhiên, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ rồi, chúng ta kết nghĩa là cực kì thích hợp nhất rồi.”
Tô Kiền Khôn thấy Tô Thương sững sờ, liền nói: "Cậu nhìn xem, cậu họ Tô, tôi cũng họ Tô, tôi tên Kiền Khôn, cậu tên Huyền Thiên, ý nghĩa không kém là bao nhiêu, duyên phận lớn biết bao đấy."
"Khụ khụ."
Tô Thương sờ lên mũi, sau đó nói: "Tô lão gia, ông đang nói đùa à, tuổi tác của chúng ta chênh lệch lớn như vậy, sao có thể kết nghĩa được."
"Tôi nghiêm túc đấy."
Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Tuổi tác là cái gì chứ, không có vấn đề, thực lực của cậu rất mạnh, chúng ta đều là người luyện võ, đều cùng một cấp độ, kết nghĩa thì hợp tình hợp lý rồi."
"Hơn nữa, tuổi tác của tôi cũng không lớn, năm nay mới bảy mươi, cậu cũng không nhỏ, chắc là hơn hai mươi đi, tuổi tác của chúng ta không chênh lệch lắm."
? ? ?
Chênh lệch năm mươi tuổi, ông ấy bảo không chênh lệch lắm?
Tô Thương sầm cả mặt, khéo léo từ chối: "Lão gia, tôi thấy hay là thôi vậy, tôi không có ý định kết nghĩa."
"Cậu Tô, hôm nay tôi quyết tâm rồi, nếu cậu không đồng ý kết nghĩa với tôi, tôi, tôi liền..."
Tô Kiền Khôn dừng một chút, sau đó nói đùa giỡn: "Tôi sẽ bám dính đến cùng với cậu, cậu đi đâu tôi theo đến đó, không kết nghĩa với tôi, cậu đừng mơ sẽ có tự do."
Tuy Tô Thương chưa từng đánh nhau với Tô Kiền Khôn, nhưng anh ấy có thể nhận ra rõ ràng được sức mạnh của ông nội thâm sâu khó lường, là tông sư võ đạo chân chính.
Theo như Hoa Thời Mạc nói, tình trạng thương tích của ông nội đã hồi phục được năm sáu phần rồi, tối hôm qua dù là không tự mình ra tay, Tiếu Diện Phật cũng chắc chắn phải chết.
Đối mặt với cảnh giới này của ông nội, Tô Thương mơ hồ có một cảm giác bất lực.
Dù sao anh ấy không phải tông sư thật sự, chỉ là vì sử dụng thủy cầu thuật, bị ngộ nhận là tông sư.
Nhưng lúc trước, Tô Thương một chiêu đánh chết Tiếu Diện Phật Hóa Kình đỉnh phong, liền cho rằng bản thân và tông sư thật sự, không chênh lệch bao nhiêu.
Nhưng tối nay sau khi thấy Tô Kiền Khôn, anh ấy mới phát hiện bản thân mình với tông sư võ đạo có sự chênh lệch.
Hóa Kình và tông sư, kém một bước, mà lại cách biệt một trời.
Tô Thương có thể nhẹ nhàng xóa sổ Hóa Kình đỉnh phong, lại hết sức kiêng kị với cao thủ tông sư.
Anh ấy cảm thấy, nếu như chính mình đánh nhau với ông nội, tám chín phần là thất bại rất thảm.
Cho nên nhìn thấy ông nội chơi xấu, muốn bám dính lấy mình không buông, Tô Thương liên tục cười khổ, nói: "Tô lão gia, ông làm gì vậy."
"Tô Huyền Thiên, cậu đồng ý đi, sau này tôi bảo đảm không quấy rầy với cậu nữa."
Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Huống hồ, anh em chúng ta đồng lòng đồng sức, thì có thể có chỗ dựa vững chắc ở Giang Bắc."
Anh em đồng lòng?
Tôi...
Tô Thương không biết nên nói cái gì mới tốt nữa, nhìn thấy ông nội kiên trì như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
"Cậu không nói lời nào, tôi coi như cậu đồng ý."
Lúc này Tô Kiền Khôn, bỗng nhiên hết sức mừng rỡ, ngửa mặt lên trời cười to nói: "Ha ha, Tô Huyền Thiên, tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, lần này lại ngạo mạn, làm anh của cậu."
Lớn hơn mấy tuổi?
Bảy mươi tuổi là mấy tuổi à?
Ông nội ơi, mặt mũi của ông đâu vậy?
Trong lòng Tô Thương thầm trách, ngoài mặt đành phải nhận lời.
Anh ấy cũng không muốn bị ông nội bám dính mọi lúc mọi nơi, nếu như vậy thì làm được gì nữa chứ, thậm chí còn có nguy cơ bị vạch trần.
Nếu để ông nội biết, Tô Huyền Thiên cũng là Tô Thương của ông ấy, chỉ sợ ông ấy sẽ chết ngay tại chỗ ấy chứ?
Đương nhiên.
Đây không phải là điều quan trọng nhất, mấu chốt là Nạp Lan thiếu gia đã xúi giục Tô Cảnh Hàm kia còn chưa lộ diện.
Người đứng sau ra tay với nhà họ Tô gia, rốt cuộc là ai, có lai lịch ra sao, Tô Thương cũng không biết được.
Cho nên trước mắt, anh ấy không muốn mình bị lộ.
Đóng giả heo, mới có thể ăn thịt hổ.
"Tô lão gia, ông cũng nói đến mức này rồi, tôi từ chối nữa thì sẽ thể hiện sự không hiểu chuyện.”
Lúc này, Tô Thương khẽ cười nói: "Vậy được thôi, kết nghĩa liền kết nghĩa, từ nay về sau ông chính là anh của tôi.”
"Ha ha, người em tốt!"
Nghe thấy câu nói này, Tô Kiền Khôn biết mình đã thành công, phấn khích nắm chặt tay Tô Thương: "Sau này chúng ta có phúc cùng hưởng, có hoa cùng chịu, nhà họ Tô cũng là nhà cậu, tôi chính là anh ruột của cậu !”
Anh ruột.
Tạo nghiệp quá đi.
Liệt tổ liệt tông ở trên, con đây là bất đắc dĩ thôi, mọi chuyện sinh ra đều có nguyên nhân, các người trên trời có thiêng, chớ có trách con nhé.
Tô Thương cầu khấn trong lòng trước, sau đó nắm chặt tay ông nội, dõng dạc nói: "Người anh tốt, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!"
"Ha ha!"
"Ha ha ha!"
Tô Kiền Khôn vui vẻ vô cùng, càng nhìn Tô Huyền Thiên càng hài lòng: "Em trai này, kết nghĩa sao có thể không uống rượu, anh biết Giang Bắc có một nhà hàng có phòng riêng cũng không tệ, đi, anh dẫn em đi ăn thử."
"Anh, trên người của anh còn có vết thương, hay là đừng uống rượu nữa ." Tô Thương quan tâm nói.
Tô Kiền Khôn bỗng ngạc nhiên nói: "Anh nhớ anh chưa từng nói mình bị thương, làm sao mà em biết được, chẳng lẽ em.."
Tiêu rồi.
Bị lộ rồi.
Tô Thương nhanh chóng suy nghĩ, vội vàng cười nói: "Anh à, thật ra em là người học y, đương nhiên có thể nhìn ra được anh bị thương.”
"Người thừa kế của y học?"
Tô Kiền Khôn dừng một chút, sau đó cười nói: "Em trai, vậy anh muốn kiểm tra em chút, em có thể phán đoán được tình hình vết thương của anh không?"
"Cái này đơn giản."
Tô Thương giả vờ kiểm tra một phen, sau đó nói: "Anh ạ, vết thương kia của anh đã nhiều năm rồi, ít nhất đã ba mươi năm, gần đây lại sử dụng chân khí quá mạnh, dẫn đến vết thương cũ tái phát."
“Nhưng mà, cũng may có người dùng Cửu Chuyển Hồi Xuân châm để trị thương cho anh, vậy mới chuyển biến tốt lên."
Tô Thương nói tiếp: "Nếu như không có gì xảy ra, nhiều nhất mười ngày, vết thương của anh có thể khỏi hẳn."
"Em trai, giỏi quá đi!"
Tô Kiền Khôn ngạc nhiên nói: "Em không chỉ phán đoán được tình hình vết thương của anh, đến Cửu Chuyển Hồi Xuân châm cũng phân biệt được, không hổ là người học y, trường của em chắc chắn không đơn giản nha?"
Nhắc đến sư môn, Tô Thương ra vẻ thâm sâu khó lường nói: "Anh ơi, cái này thì không tiện tiết lộ."
"Ha ha, hiểu rồi, anh không hỏi nữa."
Tô Kiền Khôn biết điều cười cười, sau đó kéo tay Tô Thương, nói: “ Tình hình vết thương của anh, anh tự biết, uống chút rượu không có vấn đề gì, đi, em trai, đi uống rượu."
Tô Thương thật tình không thể từ chối, đành phải rời khỏi chợ đen Cửu Môn cùng Tô Kiền Khôn.
Sau khi hai người đi, mọi người ở đấy mới kịp phản ứng.
"Mẹ Ki*p, Tô Kiền Khôn đã kết nghĩa Tô Huyền Thiên, bôi bác quá ấy, hơn nữa tuổi tác cũng không hợp phải chứ?"
"Cái này có gì ngạc nhiên đâu, giới luyện võ chỉ công nhận thực lực."
"Tô Kiền Khôn là cao thủ đứng đầu Giang Bắc, danh tiếng lan xa, cũng không hẳn là trèo cao đâu."
"Nước cờ này của nhà họ Tô cao tay thật, người mạnh kết hợp với nhau, chỉ sợ tương lai mấy chục năm sau, Tô gia đều sẽ ngồi vững trên ngai vàng đệ nhất dòng họ ở Giang Bắc."
...
Nửa tiếng sau.
Tô Kiền Khôn chở Tô Thương, đi tới một nhà hàng nhỏ ở vùng ngoại thành Giang Bắc.
Nhìn qua quán ăn cũng nhiều năm rồi, cũng không xa xỉ, nhưng rất nhiều khách, chắc chẳn hương vị cũng không tồi.
Tô Kiền Khôn giống như thường xuyên đến, gọi món rất thuần thục, sau đó ngồi đối diện với Tô Thương chờ các món.
Bây giờ Tô Thương chỉ muốn tìm một lý do, nhanh chóng tạm biệt ông nội, anh cũng không muốn liên tục hưởng lợi như vậy.
Nhưng mà lúc này, Tô Kiền Khôn bỗng nhiên cười nói: "Em trai à, anh đây có một người con trai vô dụng, tên là Tô Thần Binh, nó rất kính trọng em đấy."
"Theo vai vế, đứa con trai này của anh phải gọi em là chú, em trai này, anh sẽ gọi điện thoại, bảo cháu em tới gặp em nhé."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 48: Em trai, anh trai
Chương 48: Em trai, anh trai