Nếu như là lúc trước, Tô Thương nhìn thấy Lý Kỳ Kỳ hung dữ, sớm đã bị dọa đến nỗi phải bỏ chạy rồi.
Nhưng bây giờ thì khác, Tô Thương chỉ cười cười, sau đó nói: "Lý Kỳ Kỳ, hôm đó là tự cô theo tới đây, không liên quan gì đến tôi cả."
"Anh anh anh!"
Lý Kỳ Kỳ tức đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh đi, đừng nhìn cái vẻ bề ngoài mong manh hiền dịu của cô ấy, chứ thực ra là đang phát cáu đấy, vén tay áo lên liền muốn đánh Tô Thương.
"Được rồi, Kỳ Kỳ, đừng làm loạn nữa." Lúc này, Lý Nguyệt nho nhã đứng bên cạnh nói.
Lý Kỳ Kỳ vô cùng nghe lời của chị, thế là từ bỏ suy nghĩ dạy dỗ Tô Thương.
"Tô Thương, Ngưu Lang mà Kỳ Kỳ nói là gì, sao anh lại trêu nó vậy, sao nó lại tức đến như thế?" Lý Nguyệt tò mò hỏi.
"Cái này à, em nên hỏi Lý Kỳ Kỳ ý, cô ấy từng ở cùng phòng với một tên Ngưu Lang ưu tú, chắc chắn vô cùng rõ Ngưu Lang là làm gì đó.” Tô Thương thuận miệng cười nói.
“Tô Thương, anh đừng có nói bậy!”
Lý Kỳ Kỳ đỏ mặt nói: "Tôi ở chung một phòng với Ngưu Lang lúc nào chứ, hôm đó tôi đây đá ngã Ngưu Lang một phát rất dễ dàng luôn đấy!”
"À, thì ra cô lợi hại như vậy, ngay cả Ngưu Lang cũng không phải là đối thủ của cô, tôi còn tưởng rằng các người phải đại chiến mấy ngày mấy đêm ý chứ." Tô Thương ẩn ý sâu xa cười nói.
Lý Kỳ Kỳ này, luôn luôn tìm anh ấy để gây sự, bây giờ có cơ hội trêu chọc lại đối phương, Tô Thương tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Lý Kỳ Kỳ lại không ngốc nghếch, nghe thấy ẩn ý đại chiến mấy ngày mấy đêm, mặt liền đỏ bừng, tức quá hóa giận nói: "Tô Thương, anh không biết xấu hổ à!"
Lý Nguyệt đứng bên cạnh càng thêm tò mò, hỏi lại lần nữa: "Hai người đang nói cái gì sao tôi nghe không hiểu gì hết vậy, có thể nói cho tôi biết Ngưu Lang là làm gì hay không?"
"Ha ha, vợ à, nếu Kỳ Kỳ không chịu nói rồi, hay để anh nói cho em biết nhé, thật ra Ngưu Lang cũng là một kiểu phục vụ đặc biệt..."
"Tô Thương, anh đừng nói!"
Lý Kỳ Kỳ vội vàng ngăn cản, không muốn để cho Tô Thương nói ra chuyện này.
Tuy bản thân không biết Ngưu Lang là cái gì, nên mới đợi Ngưu Lang tới phòng riêng, nhưng dù sao bản thân cô tìm Ngưu Lang, đây là sự thật, nếu như bị chị biết, vậy thì quá là xấu hổ.
"Lý Kỳ Kỳ, dựa vào cái gì cô không cho tôi nói thì tôi sẽ không nói?"
Tô Thương cười cợt nói: "Đương nhiên, muốn khiến tôi không nói cũng được, cô dùng giọng nũng nịu gọi tôi một tiếng anh rể."
"Tôi..."
Lý Kỳ Kỳ nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Thương chằm chằm, hận không thể tát cho một bạt tai, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, nũng nịu nói: "Anh rể ~ "
"Ừm, vậy còn tạm được, về sau khách sao với anh rể chút, đừng có mà kêu gào to tiếng với tôi." Tô Thương nghiêm nghị nói.
Anh rể cái con khỉ!
Tô Thương, cái bộ dạng đại thiếu gia ăn chơi trác táng này của anh, mãi mãi đừng có mơ mà làm anh rể của tôi!
Anh rể tôi phải là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, cũng chỉ có người như thế mới xứng đáng với chị tôi thôi!
Trong lòng Lý Kỳ Kỳ tràn đầy sự xem thường đối với Tô Thương, bề ngoài lại ngoan ngoãn đồng ý.
"Được rồi, anh rể, tôi sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa đâu.”
Lý Kỳ Kỳ nói giọng như trẻ con, hết cách rồi, Tô Thương biết cô ấy từng tìm Ngưu Lang, việc này không thể để người khác biết, cho nên cô ấy chỉ có thể nghe theo Tô Thương.
"Hai người các anh, quái lạ thật."
Lý Nguyệt thấy vậy, chỉ cười cười, cũng không hỏi tiếp, thậm chí cũng không hỏi Tô Thương vì sao lại đến quán bar cao cấp.
Đầu tiên, Tô đại thiếu gia đến quán bar cao cấp, là quá bình thường, chẳng kì lạ chút nào.
Nếu như có một ngày, Tô đại thiếu gia không đến quán bar cao cấp nữa, đó mới là không bình thường.
Tiếp theo, bây giờ trong lòng Lý Nguyệt, Tô Thương là một thanh niên tài giỏi có hiểu biết.
Người như vậy, nhất định là có quy tắc của bản thân, nếu không thì không thể ẩn giấu thực lực được nhiều năm như vậy.
Nói đơn giản một chút, bây giờ cách nhìn nhận của Lý Nguyệt về Tô Thương đã khác với trước kia rồi, bây giờ cô cảm thấy Tô Thương là một thanh niên ưu tú trầm mặc bình tĩnh lấy đại cục làm trọng.
Rất nhiều chuyện, Tô Thương làm, nhất định có lý do và nguyên nhân của nó, cô ấy không hỏi quá nhiều.
Một cô gái thông minh, không bao giờ có kiểu hay hỏi này hỏi kia .
Bời vì.
Nếu như đối phương muốn nói, dù là không hỏi cũng sẽ tự nói.
Nếu như đối phương không muốn nói, mà cố hỏi thì đối phương sẽ chỉ tìm lý do giải thích, dần dần sẽ sinh ra tâm lý phiền chán.
Quan trọng nhất chính là, bây giờ Lý Nguyệt tin tưởng Tô Thương.
Cũng là vì quá tin tưởng, cho nên khi Tô Thương đồng ý với cô ấy đến mừng thọ ông nội, kết quả lại không đến, nên mới cô ấy mới tức giận như vậy.
Nhớ tới chuyện này, nụ cười trên mặt Lý Nguyệt liền biến mất, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Tô Thương một cái.
"Vợ ơi."
Tô Thương thấy vậy, liền nói: "Vợ ơi, tối hôm qua anh có việc thật, hôm khác anh tới nhà em, mình anh sẽ mừng thọ ông nội chúng ta."
"Em giận chính là không phải vì anh không tới.” Lý Nguyệt nhìn về phía Tô Thương, nói tiếp: "Em giận là vì anh không đến mà không nói với em một tiếng, anh có biết không, em ở ngoài cửa đợi anh tận hai tiếng lận đó."
"Là lỗi của anh, vợ à, lần sau anh sẽ không như vậy nữa đâu, đừng giận nữa.” Tô Thương an ủi.
Huyền Thiên Tiên đế, trước giờ không phải là người nhún nhường, nịnh nọt.
Bất kể là ở Tiên Vực, hay là tới trái đất, anh ấy đều có quy tắc làm việc của mình.
Nhưng.
Có sao nói vậy, chuyện tối hôm qua, quả thật anh ấy có chút sơ sẩy, anh nên gọi điện thoại nói với Lý Nguyệt một tiếng.
Hai người sống với nhau, quan trọng nhất là phải hiểu và cảm thông lẫn nhau, Tô Thương không làm được như vậy, cho nên mới thể hiện sự áy náy của bản thân.
Lý Nguyệt thấy vậy, liền nở nụ cười, người biết lý lẽ thì nên tha thứ, nói: "Lần sau đừng như vậy nữa."
"Được, vợ ạ, chúng ta vào ăn cơm đi, anh mời, đừng đứng bên ngoài nữa." Tô Thương cười nói.
"Chắc chắn là anh mời chứ, Tô Thương, em đây đã nói rồi, tối nay ngoan ngoãn mà làm chủ bữa cơm này đi nhé!”
Lý Kỳ Kỳ đứng bên cạnh cướp lời trước: "Đợi chút nữa tôi gọi món ăn, Tô Thương, anh chuẩn bị tâm lý cho tốt nhé!"
"Ha ha , được, cứ tự nhiên gọi món, đi thôi."
Tô Thương cười cười, chỉ là một bữa cơm mà thôi, anh ấy vẫn là có thể chấp nhận.
Ngay sau đó.
Ba người cùng đi vào nhà hàng Joseph, Lý Kỳ Kỳ trực tiếp chọn phòng xa xỉ nhất.
Căn phòng sắp xếp theo kiểu Trung Tây kết hợp với nhau, đi vào, liền có thể ngửi được mùi thơm đặc biệt cao cấp của cây đàn hương.
Trong phòng còn có biểu diễn âm nhạc, khiến cho tâm trạng mọi người vui vẻ.
Không tính món ăn với các loại rượu, chỉ riêng căn phòng này, sử dụng một đêm phải tiêu hết 10 vạn.
Trong lòng Lý Kỳ Kỳ còn tức giận Tô Thương, gọi món ăn thật sự không hề khách sáo với anh ấy, món nào đắt thì gọi món đó.
Bít tết nước F, dăm bông nước X, Tôm Hùm nước A... Cứ thế mà gọi đầy một bàn, giá tiền lên đến hơn hai mươi vạn.
"Cũng nhiều rồi đó."
Đã gọi xong đồ ăn, Lý Kỳ Kỳ gấp thực đơn lại, khiêu khích liếc nhìn Tô Thương một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên người của một nhân viên phục vụ, nói: "Mở một chai rượu vang đỏ 76 năm nữa đi, nhớ kỹ, nhất định phải là 76 năm, chính là chai rượu vang đỏ mà các anh bán với giá tám mươi vạn đó, tôi thích uống loại này, uống loại khác cay họng lắm."
"Được rồi, cô chờ một lát."
Nhân viên phục vụ tất nhiên nhận ra Lý Kỳ Kỳ, trả lời xong liền lui xuống chuẩn bị.
"Kỳ Kỳ, em hơi quá đáng rồi đấy, gọi rượu đắt như thế làm gì chứ." Lý Nguyệt nói với vẻ không vui.
"Chị, em muốn uống mà, hơn nữa, Tô Thương có tiền, anh ta bảo em cứ tự nhiên gọi món mà.”
Lý Kỳ Kỳ nhìn về phía Tô Thương với vẻ khiêu khích, cười nói: "Có phải không, Tô Thương?"
"Đúng vậy, đừng trách Kỳ Kỳ nữa."
Tô Thương cười đáp lại, nhưng trong lòng có chút khó chịu, cũng không phải tiếc tiền, quan trọng là Lý Kỳ Kỳ lại muốn gây chuyện.
"Đừng nhắc lại vụ rượu nữa, nhưng là Kỳ Kỳ à, em gọi nhiều đồ ăn như vậy làm gì?” Lúc này, Lý Nguyệt hỏi.
"Ăn ạ, sức ăn của em rất khỏe đó.”
"Không phải em phải tập làm ngôi sao phim hành động sao, quan trọng nhất là dáng người, đừng ăn nhiều như thế, mập lên rồi thì không quay phim được đâu.” Lý Nguyệt nhắc nhở.
"Đúng đó, suýt chút nữa thì quên mất."
Lý Kỳ Kỳ kịp phản ứng lại, liền cười nói: "Không sao, ăn không hết có thể đóng gói mang về."
"Kỳ Kỳ, thì ra cô muốn quay phim hành động à, sao không nói với tôi thế."
Lúc này, Tô Thương nhếch miệng lên, nở một nụ cười đùa cợt, sau đó khẽ cười nói: "Tôi biết một công ty truyền hình điện ảnh vô cùng nổi tiếng, có chuyên môn quay phim hành động, tên là truyền thông Ma Đậu, hôm nào tôi giới thiệu cô đến làm nữ chính."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 78: Tô Thương, anh không biết xấu hổ à
Chương 78: Tô Thương, anh không biết xấu hổ à