TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 152: Nhổ nước bọt cái gì.



Ưm ưm ưm...

Lý Nguyệt vùng vẫy mấy lần thì phát hiện ra cũng không có tác dụng gì nên dần dần từ bỏ giãy dụa, bắt đầu phối hợp với Tô Thương.

Khoảng chừng mấy phút sau hai người mới tách ra, Tô Thương ngồi về chỗ của mình.

"Tô Thương!"

Lý Nguyệt chà nước bọt trên môi, khuôn mặt ngọc xinh đẹp đỏ ửng lên, vừa thẹn vừa giận, cô cắn răng, nghiến lợi nói: "Anh làm gì vậy, ai cho anh hôn em!"

"Em."

"Anh nói bậy, em bảo anh hôn em lúc nào!"

Lý Nguyệt nhớ đến chuyện vừa rồi liền xấu hổ cực kỳ, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đỏ như quả táo chín, cô khẽ nói: "Hơn nữa, anh quá đáng rồi, hôn thì hôn thôi anh còn nhổ nước bọt vào trong miệng em nữa!"

"Không phải em mới vừa nói cần uống nước miếng à, ban đầu anh không định hôn em đâu, nghe thấy em bảo cần nước miếng nên anh chỉ có thể cố mà làm thôi, tặng nước miếng của anh cho em, dù sao thì em cũng là vợ của anh, nên dù anh tổn thất một ít nước miếng thì chắc chắn cũng phải khiến em thoả mãn."

Tô Thương nghiêm chỉnh, công minh liêm chính nói: "Vợ à, không cần cảm ơn anh đâu, đây là chuyện anh phải làm, nếu lần sau em còn cần nước miếng thì anh vẫn có thể thỏa mãn em như cũ, để em có thể ăn no bụng một lần."

"Ai da, chết mất thôi, ý của em là em bị nồi lẩu làm cay nên cần uống một ngụm nước*, ai muốn uống nước miệng của anh chứ!" Lý Nguyệt giận dữ,trợn mắt liếc Tô Thương một cái.

*Trong tiếng Trung, một ngụm nước và nước miệng nghe giống nhau nên mới gây ra hiểu lầm.

Tô Thương lại nói: "Nước nào mà không phải là nước, có thể giải khát là được rồi, vợ ơi, em còn thấy cay không?"

"Không cay nữa... Nhưng mà..."

Lý Nguyệt cắn răng nói: "Tô Thương, em nói không lại anh, không thèm nghe anh nói nữa, sau này đừng có mà nhắc lại chuyện vừa rồi!"

"Được rồi."

Tô Thương đồng ý, sau đó gắp một con viên tôm cho Lý Nguyệt và cười nói: "Vợ ăn tôm viên đi."

"Em mới không ăn tôm viên mà anh dùng đũa gắp đâu!" Lý Nguyệt bĩu môi, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ nói.

"Em còn chê anh bẩn à, vợ, em như vậy không đúng rồi, trên đũa mới có chút xíu nước bọt nhưng vừa rồi em uống..."

"Tô Thương, anh im ngay cho em, viên tôm này em văn là được rồi chứ gì!" Lý Nguyệt vội vàng ngắt lời, sau đó nuốt vào một cái ực .

"Ha ha."

Tô Thương thấy cảnh này, khóe miệng liền nở nụ cười vui vẻ, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sau khi ở cùng với Lý Nguyệt, anh thật sự cảm thấy đối phương là một người con gái quý giá, càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Lý Nguyệt hơn.

"Vợ ơi."

Lý Nguyệt đang ăn lẩu, lúc này Tô Thương chợt nhớ đến một chuyện, thế là cười nói: "Anh có một món quà muốn tặng cho em."

"Chấm dứt chuyện đấy đi."

Lý Nguyệt gắp miếng xách bò lên ăn, sau đó đen mặt nói: "Lần trước anh bảo muốn tặng em một món quà, kết quả là anh lại muốn tặng em con nòng nọc quái quỷ nào đấy, không có thành ý chút nào, em mới không cần quà của anh."

"Lần này có quà thật." Tô Thương nghiêm túc nói: "Anh không nói đùa, bây giờ món quà đang ở trên người anh này."

"Thật á?" Lý Nguyệt đặt đũa xuống, cô bỗng cảm thấy hứng thú.

"Ừm."

"Vậy anh lấy ra cho em xem thử là cái gì."

Đôi mắt Lý Nguyệt sáng lên, dễ dàng nhìn ra được là cô đang tràn đầy mong chờ với món quà này.

"Được."

Tô Thương cười một cái rồi sờ tay vào ngực chuẩn bị cầm món quà ra.

Tuy nhiên động tác này chỉ là để che giấu cho cái vòng tay lưu trữ mà thôi.

Từ khi có cái vòng lưu trữ đồ vật, Tô Thương liền bỏ hết tất cả mọi thứ trên người vào trong cái vòng.

Tuy nhiên, anh sợ rằng mình sẽ làm Lý Nguyệt giật mình khi thấy anh lấy ra mọi thứ từ trong không khí, vì vậy anh ấy đã làm một động tác giả là thò tay vào ngực.

"Vợ, em nhắm mắt lại đi rồi đưa tay ra, anh muốn cho em một sự ngạc nhiên."

Tô Thương vừa tìm tòi trong ngực, vừa cười nói.

"Ừm, vâng."

Lý Nguyệt làm theo lời anh nói, càng ngày cô càng tò mò Tô Thương sẽ tặng quà gì cho mình hơn.

Tô Thương lục lọi vài giây trong ngực, sau đó anh liền móc ra một cái vớ màu đen đặt trên bàn tay trắng nõn của Lý Nguyệt, đồng thời cười nói: "Vợ ơi, em có thể mở mắt ra được rồi."

"Tô Thương, sao món quà này lại nhẹ như vậy, còn mềm mại..."

Lý Nguyệt vừa nói vừa mở mắt ra, sau khi nhìn thấy cái vớ trên tay, cô bỗng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt tràn đầy cổ quái nói: "Tô Thương, sao món quà này giống vớ của đàn ông vậy?"

"Khụ khụ."

Tô Thương ho khan hai tiếng, sau đó sờ mũi nói: "Nó... Đúng là vớ mà."

"Vớ!"

"Tô Thương!"

Sau khi Lý Nguyệt phản ứng lại, trong nháy mắt cô không còn vui mừng nữa, sậm mặt lại nói: "Anh thật dơ dáy mà, rốt cuộc là anh có đam mê đặc biệt gì mà lại tặng em vớ vậy hả!"

Nói xong, Lý Nguyệt liền ném chiếc vớ cho Tô Thương.

"Vợ."

Tô Thương khẽ cười nói: "Đừng vội ném đi, đây cũng không phải cái vớ bình thường đâu, nó có thể đỡ một đòn trí mạng của cao thủ tông sư đỉnh phong, đồng thời còn có thể dội ngược đòn đó lại về phía đối thủ nữa, ở những thời khắc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng của mình."

Một cái phù lục được luyện chế từ một viên đá năng lượng ,có thể chống đỡ lại được một đòn toàn lực của tông sư trung kỳ.

Có điều.

Lúc Tô Thương luyện chế cái vó phù lục này đã dùng đến hai viên đá năng lượng, một cộng một lớn hơn hai nên có thể chống đỡ được đòn tấn công của tông sư đỉnh phong.

Đương nhiên Tô Thương còn bố trí một cái trận pháp nho nhỏ ở bên trong nữa, vừa có thể chống đỡ được đòn đánh của đối phương, vừa có thể dội ngược đòn đánh.

Nếu người ra tay không để ý thì thậm chí còn sẽ bị cái vớ phù lục bật lại mà chết.

Chẳng qua là cái hiệu quả này là được thêm vào sau, do đó cái vớ anh đưa cho Vương Phú Quý chỉ là phù lục công kích bình thường, có thể đuổi giết tông sưu hậu kì.

Lúc trước Tô Thương đến chợ đen Cửu Môn đã dùng hết cái vớ phù lục của mình, cái vớ đó phải dùng hết bốn viên đá năng lượng để luyện chế mới có thể giết được bán địa tông.

"Tông sư đỉnh phong, một đòn trí mạng, còn có thể phản đòn lại sao?"

Sau khi nghe Tô Thương giải thích, trong nháy mắt Lý Nguyệt giật nảy cả mình, không thể tin mà hỏi: "Tô Thương, anh không gạt em đấy chứ, cái vớ này thật sự thần kỳ như vậy sao?"

Lý Nguyệt đến từ một trong bốn gia tộc lớn nhất, mặc dù bản thân không phải người luyện võ nhưng lại mưa dầm thấm lâu, cô cũng biết rõ mấy chuyện của giới võ thuật nên đương nhiên cô biết tông sư đỉnh phong có ý nghĩa gì.

"Anh lừa em làm cái gì, em cất kỹ nó đi, luôn mang theo bên người, thời khắc quan trọng nó sẽ tự chủ động bảo vệ cho em."

Tô Thương nghiêm túc nói: "Hơn nữa, chỉ cần vớ này bị huỷ, anh cũng sẽ cảm giác được, đồng thời còn có thể định vị được vị trí của em, tóm lại em bắt buộc phải mang theo nó bên mình."

"Ừm, được, em biết rồi."

Lý Nguyệt nghiêm túc nói, sau đó bỏ chiếc vớ vào trong túi quần của mình một cách cẩn thận.

"Vợ ơi, chiếc vớ em đã cất kỹ rồi, lúc trời tối người yên tĩnh lặng, em có thể ôm vớ của anh mà ngủ." Lúc này, Tô Thương cười nói.

Lý Nguyệt trợn tròn mắt nhìn Tô Thương, sau đó hỏi: "Tô Thương, cái vớ này không phải là anh chưa giặt đâu nhỉ?"

"Em đoán đi?"

"Anh thật dơ dáy mà."

"Ha ha ha."

...

Tô Thương rất thích ở chung với Lý Nguyệt, cảm giác này cực kỳ dễ chịu, là cảm giác mà xưa nay anh chưa từng có.

Có điều thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi, sau khi ăn xong nổi lẩu 2 người liền tách ra.

Lý Nguyệt phải đến trường học, Tô Thương thì căm thù trường học đến tận xương tuỷ nên đương nhiên không chịu đi, thế là sau khi đưa Lý Nguyệt đến trường anh liền lái xe về trang viên nhà họ Tô.

Sau khi quay về Giang Bắc, sở dĩ Tô Thương không lập tức về trang viên thăm hỏi cha là vì anh biết thương thế của cha không còn đáng lo ngại nữa, chỉ cần điều trị nửa tháng đã có thể khỏi hẳn rồi.

Sự thật chứng minh Tô Thần Binh khôi phục rất tốt, ông ta đang ngồi trên xe lăn, sau khi nhìn thấy Tô Thương bỗng cắn răng, nghiến lợi nói:

"Thằng nhóc thối này, mấy ngày nay con chạy đi chết ở đâu hả, còn biết đường mà về sao!"

Đọc truyện chữ Full