TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 51

Chương 51

Cho dù người này hóa thành tro tàn thì Thanh Linh cũng sẽ nhận ra, bởi vì anh ta chính là thằng con rể bỏ đi, là đồ vô dụng, Bùi Nguyên Minh!

Porsche không phải là Thanh Linh chưa nhìn thấy bao giờ, Trịnh Tuyết Dương cũng có một chiếc ở nhà, chẳng qua đó là xe của cô là mua lại. Giá ban đầu cũng chỉ khoảng 2 tỷ rưỡi thôi.

Nhưng xe mà Bùi Nguyên Minh đang lái là phiên bản đặc biệt Palamela, giá sàn hơn 10 tỷ, so với xe của Trịnh Tuyết Dương 2 tỷ rưỡi thì chỉ là một con số nhỏ mà thôi.

Mặc dù nhà họ Trịnh làm ăn lớn, nhưng mà cũng chỉ là gia tộc đứng thứ hai, người bình thường muốn bỏ ra một số tiền lớn đến vậy để mua con xe này thì thật sự rất khó.

Chiếc xe này cũng có thể được coi là chiếc xe trong mộng của Thanh Linh, cho nên nhìn thấy đứa con rể vô dụng kia bước xuống xe, bà ta không kịp phản ứng lại.

Nguyên Minh thực sự không quan tâm tới chuyện này, mà cầm đồ vật gì đó trong tay bước tới chào hỏi Tuyết Dương: “Anh trở về rồi đây.”

Tuyết Dương hơi thoáng sững sờ, nhìn Nguyên Minh rồi lại quay sang nhìn chiếc Porsche ngoài kia, trên mặt lộ vẻ thắc mắc.

Cảm nhận được ánh mắt Tuyết Dương, Nguyên Minh cười cười nói: “Không phải buổi sáng anh nói giúp bạn học đi xem xe sao? Nhìn trúng liền mua luôn, nhưng hiện tại chiếc xe này chưa được cấp phép lưu thông, phải đợi mấy hôm nữa, vậy nên mấy hôm này đưa cho anh lái tạm vậy.

Vẻ mặt Tuyết Dương như đã hiểu ra, không hổ danh là bạn học của Nguyên Minh, thật hào phóng, không chỉ cho anh vay tạm hơn 17 tỷ còn trực tiếp đưa cho anh mượn chiếc xe có trị giá hơn 10 tỷ. Quả thật là rất giàu có.

Lúc này, Thanh Linh cũng tỉnh táo lại, vốn dĩ bà ta có chút mong chờ, thế nhưng lúc này lại không khỏi nhếch miệng nói: “Còn tưởng rằng kẻ vô dụng cũng có lúc lên hương, nói suốt nửa ngày, thì ra là xe của người khác. Sao vậy, học được cách làm lái xe cho người khác sao?”

“Nguyên Minh, tôi nói cho cậu biết, cậu có thể đánh mất người này, nhưng nhà họ Trịnh chúng tôi không thể để mất người này. Cậu có đi làm tài xế cho người khác cũng tốt, đi dọn vệ sinh cho người ta cũng không sao, miễn sao hai người mau chóng ly hôn đi là được. Hiện tại, tôi nhìn cậu càng thấy ghê tởm, tội sợ tiếp tục nhìn, ngay cả cơm cũng không nuốt xuống được nữa mất.”

Nguyên Minh không thèm để ý tới lời nói của Thanh Linh, sau ba năm, quan hệ giữa anh với Tuyết Dương mới có chuyển biến tốt, bây giờ lại muốn anh ly hôn, ngay cả nghĩ anh cũng không thèm để ý tới.

Tuyết Dương do dự một lúc, cô nói nhỏ với mẹ: “Mẹ, mẹ đừng quản chuyện của chúng con. Tốt xấu gì anh ấy cũng bắt đầu đi làm rồi, xem như hối cải để bắt đầu lại… Vả lại, cuộc hôn nhân khi đó là do bà định ra, bây giờ bọn con tùy ý ly hôn thì làm sao ăn nói với gia đình được”

Thanh Linh có chút nói không nên lời, lúc trước có Lý Đông Lưu ở đấy, ông cụ đã ủng hộ hai người ly hôn, rốt cuộc có thể đổi chàng rể có năng lực, ai lại không muốn?

Tuy nhiên, sau sự việc lần trước, nhà họ Trịnh mơ hồ đã trở thành trò cười ở thành phố Hải Dương này, cho nên dựa trên tình huống hiện tại, trong thời gian sắp tới ông nội Tuyết Dương chắc chắn là không thể đồng ý ly hôn.

Thanh Linh tức giận tới mức run người, tới giờ phút này sao mà nghĩ mãi cũng không rõ, ông nội Tuyết Dương không đồng ý thì cũng thôi đi, đằng này ngay cả đứa con gái mình đứt ruột đẻ ra cũng không cùng chung lập trường.

“Oa, Palameila! Chị ơi, cậu chủ nhà nào lại theo đuổi chị. Để xe trước cửa nhà chúng ta.”

Trịnh Khánh Vân từ ngoài cửa đi vào, đặt cặp sách trên sofa, liếc nhìn Nguyên Minh nói: “Này, em muốn uống trà sữa. Đi mua cho em một cốc, nhân tiện chị gái em cũng muốn uống, nhớ kỹ đừng cho đá”

Nguyên Minh không thèm để ý tới Khánh Vân, nhưng mà nghe được câu cuối liền xoay người bước ra ngoài.

Trên mặt Trịnh Khánh Vân vốn là vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ, nhưng khi thấy Nguyên Minh mở cửa xe Porsche, miệng mở to, vẻ mặt đầy chấn động.

“Chị, chị có phải bị thiếu năng rồi không? Sao lại mua cho tên vô dụng này một chiếc xe tốt như vậy chứ! Người này đúng là không có mặt mũi mới dám lái xe đó, quả thực là mặt dày.

Trịnh Khánh Vân căn bản không có nghĩ tới chiếc xe này có thể là của Nguyên Minh, theo bản năng là do Tuyết Dương mua cho anh ta.

Tuyết Dương vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Công ty của chị gái em bây giờ có chút khó khăn, em nghĩ chị có thể xuất ra vài tỷ để mua chiếc xe nát này về làm cảnh à.”

“Chị, chị gọi đây là xe nát á? Chiếc xe này có giá ít nhất cũng tương đương với biệt thự mà chúng ta đang ở đấy.” Trịnh Khánh Vân bày ra vẻ mặt cổ quái, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy nghi hoặc: “Chẳng nhẽ, cá muối cũng có khả năng trở mình được hay sao? Phong thủy luân phiên luân chuyển, năm nay tới nhà chúng ta sao?”

Thanh Linh xùy một tiếng bật cười: “Được rồi, Tuyết Dương, đừng trêu em con nữa. Chiếc xe cùi mà Nguyên Minh lái kia là của bạn học của cậu ta.”

Tuy nhiên, mặc dù mở miệng nói là xe cùi, nhưng trên mặt Thanh Linh cũng không giấu được vẻ ghen tỵ.

Những người có thể lái Porsche Palamela chắc chắn có thể được coi là gia đình bậc nhất ở thành phố Hải Dương.

Nhà họ Trịnh tuy có gia thế lớn, nhưng khoảng cách với gia tộc hạng nhất vẫn là rất lớn.

Sau khi Trịnh Khánh Vân nghe chiếc xe này không phải của Nguyên Minh, liền không có hứng thú, cầm điện thoại lên nói: “Chị, chị có biết hôm nay trên Internet đang phát sốt không? Ai đó đã quay video về Công ty Bùi Thị, có người bị nhân viên bảo an đuổi ra khỏi cửa. Hình như đó là Trịnh Chí Dụng.

Trịnh Tuyết Dương căn bản không có hứng thú đối với mấy loại tin này, nhưng khi nghe Khánh Vân nói, theo bản năng, cầm điện thoại Khánh Vân lên rồi liếc nhìn.

Mấy tấm hình trong điện thoại thực sự thể hiện rõ có người bị đạp ra, nhìn dáng người giống Trịnh Chí Dụng đến bảy tám phần, nhưng do người chụp đứng khá xa không thể nhìn rõ mặt.

Đoạn video này bị người quay kèm theo nhạc, lại rất nổi tiếng trên mạng, số lượt thích đã gần một triệu.

Tuyết Dương nhìn mấy lần cũng nở nụ cười, biết đây là em gái mình muốn làm cho mình vui vẻ mà thôi.

Mà Thanh Linh cũng nhìn qua, cười lạnh nói: “Cái tên Trịnh Chí Dụng kia sớm muộn gì cũng có ngày như vậy, cho mẹ có một đứa con rể bản lĩnh, xem mẹ dạy dỗ anh ta như thế nào.”

Nói xong, bà ta trừng mắt nhìn Tuyết Dương, vẻ oán hận, xem ra phải dành thời gian để nói chuyện từ tế với Tuyết Dương.

Đọc truyện chữ Full