Dù gì cũng là trưởng lão của Tông môn, kiến thức và kinh nghiệm đều phong phú, ít nhiều sẽ được mở rộng tầm mắt.
Không biết từ lúc nào, hơi lạnh trong dãy núi đã không còn nữa, mà thay vào đó là gió xuân ôn hoà và ấm áp.
Mùa đông đã qua, mùa xuân lại tới.
Bất giác, Lâm Nhất đã tu luyện Thất Huyền bộ được nửa tháng.
“Tính toán thời gian đến Lăng Tiêu Kiếm Các đã hơn ba tháng, nếu như tính từ ngày đặt chân lên Mạc Bắc thì còn lâu hơn một chút…”.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những chiếc bóng lốm đốm vương trên mặt Lâm Nhất.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lý Vô Ưu.
Lý Vô Ưu giữ đúng lời hứa, không phá được Huyền quan thì sẽ tiếp tục bế quan. Đúng như lời đã nói, hơn một tháng nay hắn chưa hề bước chân ra khỏi cửa nửa bước, ở trong phòng tu luyện như phát điên.
“Thời gian trôi qua nhanh thật, nhưng cũng may, một tháng rưỡi này ta cũng không uổng công”.
Trong ánh mắt Lâm Nhất thoáng loé lên, chỉ thấy hắn bất ngờ bước đến một bước sau đó quay người nện một quyền.
Rầm!
Cảnh tượng quái dị xuất hiện, cú đấm của Lâm Nhất vậy mà lại đấm về phía ‘chính mình’, rồng ngâm hổ gầm, quyền mang vang rền.
Đợi sau khi ‘chính mình’ bị đánh đến vỡ nát thì mới ngạc nhiên phát hiện đó chỉ là cái bóng còn sót lại mà thôi.
Người đi lưu ảnh, bóng tàn bất diệt, đây chính là tiêu chí tiểu thành của Thất Huyền bộ.
Xoạt xoạt xoạt!
Hắn bước liền bảy bước, mỗi một bước đều lưu lại chiếc bóng của chính mình.
Nếu như nhìn kỹ thì thời gian xuất hiện của cái bóng kia chẳng qua chỉ trong chớp mắt mà thôi. Nhưng hắn vung quyền như múa kiếm, nhanh đến khó mà tưởng tượng nổi, bất kể thế nào, cú đấm của hắn vẫn kịp đánh tan cái bóng trước khi nó biến mất.
“Bốn mươi lăm ngày, rốt cuộc cũng tu luyện được Thất Huyền bộ đến cảnh giới tiểu thành”.
Thu tay về đứng thẳng người, Lâm Nhất thở một hơi dài.
Thời gian dài như vậy mới tu luyện được Thất Huyền bộ đến tiểu thành khiến hắn cảm thấy có chút bất mãn.
Nhưng sau khi Thất Huyền bộ đạt được tiểu thành, uy lực thi triển khi kết hợp với Long Hổ quyền lại đủ để hắn cảm thấy được an ủi hơn nhiều.
“Đến nay, Thất Huyền bộ này của ta, mỗi một bước đều có tàn ảnh bất diệt, ta có thể đi được bảy bước trong chớp mắt! Cho dù là Phó Lăng Thiên muốn đánh trúng ta cũng phải đánh tan bảy chiếc bóng kia đã. Đợi sau khi hắn đánh tan thì ta tiến có thể công, lùi có thể thoát, có thể tự bảo vệ bản thân rồi”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 585
Chương 585