Sau đó.
Tô Thương và Đổng Tử Khôn cùng nhau trao đổi phương thức liên lạc, rồi cùng nhau đi xuống khỏi phòng riêng trên tầng, đi xuống tầng một của nhà hàng.
"Ông chủ Đổng, chuyện hôm nay, coi như bỏ đi, lần sau không được như vậy nữa." Tô Thương trước mặt mọi người, thản nhiên nói.
"Cảm ơn Tô thiếu gia khoan dung độ lượng."
Đổng Văn Thắng trước tiên là cảm kích, sau đó liền đem theo cao thủ nhà họ Đổng và Đổng Tử Khôn rời khỏi chỗ đó."
"Ha ha, nhà họ Đổng bị mất mặt rồi, vừa nãy còn hung hăng như thế, không ngờ bây giờ lại sợ rồi."
"Bình thường mà, nhà họ Tô ở Giang Bắc là một cơ sở vũng chắc, Tô Kiền Khôn chủ nhà họ Tô và chiến thần Tô Dực Cân, đều là nhân vật lớn, nhà họ Đổng sao dám chọc tới chứ."
"Tô đại thiếu gia vẫn là trùm sò đó, ông chủ nhà họ Đổng vừa rồi ở nhà ăn đang chống chọi gay gắt, là không muốn mất mặt nhà họ Đổng, Tô đại thiếu gia biết điều này, nên một mình gọi ông ta đến phòng khách, có lẽ ông chủ nhà họ Đổng vừa đến phòng riêng, liền trực tiếp quỳ xuống luôn rồi."
...
Nhà hàng Joseph đẳng cấp cao ở Giang Bắc, có thể đến đây ăn cơm, phần lớn đều là nhà hào môn, giàu sang quyền thế, cho nên bọn họ đối với chuyện của các đại gia tộc ở Giang Bắc, có chút hiểu biết.
Ông chủ ở đây, cũng là một người có danh tiếng, sức ảnh hưởng khá lớn, nhưng so với nhà họ Tô và nhà họ Đổng mà nói thì còn kém xa, đương nhiên không dám hỏi đến chuyện của Tô Thương và Đổng Văn Thắng.
Giải quyết xong nhà họ Đổng, Tô Thương liền đi đến trước bàn ăn, cười hỏi: "Vợ, Du Du, hai người ăn no chưa?"
"Ừm, ừm."
Tô Du Du gật gật cái đầu nhỏ, sau đó trừng mắt lên nói: "Cha Tô, người xấu đó có bắt nạt cha không, nếu ông ta bắt nạt cha, cha cứ nói cho Du Du, Du Du rất giỏi đó, một chưởng có thể đánh vỡ đầu ông ta."
Vừa nói, Tô Du Du quơ quơ quả đấm nhỏ, nhìn có vẻ rất hung dữ.
"Ha ha, không hổ danh là người tình nhỏ của cha." Tô Thương trong lòng tan chảy, xoa nhẹ lên đầu Tô Du Du, sau đó cười nói: "Có điều, không ai dám bắt nạt cha đâu, huống hồ gì con là con gái, vẫn nên để cha bảo vệ con thì hơn."
"Con không cho cha Tô bảo vệ đâu, mẹ nói rồi, cha là công tử bột siêu cấp, không học vấn không nghề nghiệp, chỉ là một người bình thường mà thôi."
Tô Du Du kiêu ngạo nói: "Nhưng Tô Du Du không như thế, Du Du là siêu cao thủ, chỉ cần đưa tay ra, là long trời lở đất, siêu lợi hại luôn."
Một cô bé mặt ngọc hồng hào, lại tự hào nói ra được những lời này, cảm giác cực kỳ thích thú.
"Được được được, Du Du là siêu cao thủ."
Tô Thương chịu không nổi mà cười lên một tiếng, véo hai má phúng phính của con gái một cách cưng chiều.
"Ai ya, cha Tô, cha làm gì thế, véo má là không tôn trọng cao thủ siêu cấp đó, cha còn véo nữa là con giận thật luôn đó." Tô Du Du thở phì phò nói.
Tô Thương lại véo thêm lần nữa, trêu ghẹo nói: "Ha ha, Du Du, cha muốn xem bộ dạng lúc giận của con là thế nào đó."
"Cha Tô... Thôi bỏ đi, ai bảo cha là cha của con chứ, Tô Tô không thèm tính toán với cha nữa."
Khuôn mặt Tô Du Du tỏ vẻ bất đắc dĩ, buông buông tay nói: "Nhưng mà, cha, cha thật là ấu trĩ, véo lên má con mà cũng nghiện thật sao."
"Đúng thế, Tô Thương, anh ấu trĩ không đó hả!"
Lý Nguyệt bên cạnh trợn mắt nhìn Tô Thương, đồng thời cũng đẩy tay của Tô Thương ra, sau khi đưa Tô Du Du ra sau lưng để bảo vệ cố bé, liền nói: "Không cho anh véo nữa, Du Du xinh đẹp như vậy, anh véo làm mặt cô bé biến dạng thì làm sao được chứ."
"Sao có thể biến dạng được chứ, em tưởng là nhào bột hay sao hả." Tô Thương sờ sờ lên mũi, cười khổ nói.
"Thế cũng không cho véo!"
Lý Nguyệt giống như diều hâu đang bảo vệ con chim nhỏ của mình, đưa Tô Du Du ra phí sau lưng, nghiêm túc nói: "Du Du, yên tâm đi, có mẹ Lý ở đây, anh ấy không dám véo con nữa đâu."
"Dạ dạ, cảm ơn mẹ Lý, mẹ thật tốt với con." Tô Du Du cười hì hì rồi ôm chặt lấy Lý Nguyệt.
"Ai ya, vốn dĩ muốn véo thêm vài cái nữa, cái cảm giác mềm mềm núc ních này, như đầy collagen trên mặt, thật đáng tiếc quá đi."
"Tô Thương, véo mặt của Du Du thật sự dễ chịu đến thế sao?" Lý Nguyệt nghe vậy, đột nhiên thấy có hứng thú.
"Ừm, thật đó, không tin thì em cứ thử mà xem."
"Cái này..."
Nghe đến đây, Lý Nguyệt lộ ra một ý nghĩ, sau đó ngồi xổm xuống nhìn về phía khuôn mặt nhỏ non nớt của Du Du, hai mắt như phát sáng, ngượng ngùng nói: "Du Du, mẹ Lý có một chút yêu cầu hơi quá đáng xíu..."
"A, chú cảnh sát, nhanh cứu cháu với." Tô Du Du lập tức phản ứng lại, sau đó co cẳng chạy.
"Du Du, cho mẹ véo một chút thôi, mẹ Lý hứa là sẽ véo nhẹ nhàng mà."
"Mẹ chỉ véo một chút, cảm giác được một chút dễ chịu như cha nói là được mà."
Lý Nguyệt mỉm cười, sau đó đuổi theo phía sau.
"Ha ha."
Nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy, khóe miệng Tô Thương nhẹ nhàng cười lên.
Cứ như vậy, ba người đi ra khỏi nhà hàng Joseph, ngay sau đó liền lái xe về biệt thự ven sông.
Lý Nguyệt đã trốn học rồi, hơn nữa cô ấy muốn chơi cùng với Tô Du Du, nên buổi chiều cũng không đến trường, mà cùng với cha con Tô Thương đi đến phòng khách của biệt thự.
Ba người vừa mới bước vào, lại có thêm một bà dì khoảng hơn sáu mươi tuổi ở phía trước chào hỏi: "Tô đại thiếu gia."
"Ừm."
Tô Thương nhìn vào bà dì đó, chịu không được mà hỏi: "Dì Phù, sao dì lại tới đây?"
Bà dì đó gọi là dì Phù, là người làm ở nhà họ Tô, ở trang viên nhà họ Tô làm lụng vất vả cả đời, trung thành tuyệt đối.
Vì thế dù cho Tô Thương có trở thành công tử bột, nhưng đối với dì Phù thì rất lịch sự.
"Thưa đại thiếu gia, tối qua cậu gọi điện thoại về, nói ông chủ sắp xếp cho cậu một bảo mẫu, nên ông chủ để tôi tới đây." Dì Phù cười trả lời, khuôn mặt hiện đầy nếp nhăn.
"Dì Phù, dì tuổi cao thế rồi, nên ở trang viên dưỡng già là được, dì quay về đi, đổi một người bảo mẫu trẻ khác qua đây." Tô Thương nói.
"Tô đại thiếu gia, mấy năm nay làm gì có bảo mẫu trẻ nào dám đến gần cậu chứ, cậu còn nhớ lần trước không, trang viên vừa mới nhận một bảo mẫu mười chín tuổi, dáng người nóng bỏng còn rất xinh đẹp, kết quả đến đêm cậu làm cho người ta..."
Dì Phù nhìn Tô Thương, oai phong lẫm liệt nói: "Tô đại thiếu gia, cậu đừng có đòi hỏi bảo mẫu trẻ ở trong nhà nữa, họ đều vẫn còn trẻ, sau này còn phải bàn chuyện cưới gả, cậu có gì nóng trong người thì có thể tìm đến tôi, tôi già thế này rồi, không quan tâm những lời bàn tán kia đâu."
"Tôi..."
Tô Thương nhìn dì Phù đang tỏ vẻ rộng rãi vì chính nghĩa, khuôn mặt nhăn nheo, sắc mặt vàng như nến, đột nhiên không phản bác lại được.
"Phụt."
Lý Nguyệt ở bên cạnh lập tức cười phun ra, trêu đùa nói: "Tô Thương, không ngờ khẩu vị của anh lại đặc biệt như thế luôn hả, hai người ở bên nhau đi mà, em đồng ý nhường vị trí hoàng hậu đó."
"Vợ, đừng nói lung tung."
Tô Thương sờ lên mũi, nhìn vào dì Phù khuyên nhủ: "Dì Phù, dì vẫn nên trở về thì hơn, tôi tìm bảo mẫu là muốn chăm sóc cô bé."
Đang nói, Tô Thương chỉ tay vào Tô Du Du, rồi nói tiếp: "Cô bé này là Tô Du Du, là con gái của bạn tôi, tôi tạm thời phải để ở đây mấy ngày."
"Du Du chỉ mới bốn tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, tôi muốn tìm một người bảo mẫu trẻ tuổi chăm sóc cô bé."
"Tô đại thiếu gia, cậu đừng xem thường người khác."
Dì Phù lại nói tiếp: "Tôi giỏi nhất là chăm sóc trẻ con, cậu và đại tiểu thư đều là một tay tôi nuôi nấng đó."
"Cậu lúc nhỏ khá bướng bỉnh, đi vệ sinh nhất định phải cởi hết quần áo, không cởi thì không chịu đi, mỗi lần đều là tôi cởi quần áo cho cậu, kéo xong lại mặc vào, mãi đến năm tuổi cậu mới bỏ được cái thói quen xấu này đó."
Dì Phù chững chạc đàng hoàng nói tiếp: "Còn nữa, đại thiếu gia, cậu khi còn bé bao quy đầu quá dài, mười hai tuổi đã phải làm phẫu thuật cắt bao quy đầu, khi đó điều kiện chữa bệnh không phát triển như bây giờ, hậu phẫu thì cậu phải nằm trên giường một tuần liền, còn không phải tôi bên cạnh chăm sóc cậu hay sao."
"Còn nữa, cậu..."
Dì Phù còn muốn đưa thêm ví dụ nữa, nhưng Tô Thương lại chịu không nổi, sắc mặt tối sầm lại, trực tiếp ngắt lời: "Dì Phù, dì đừng nói nữa, dì muốn ở thì cứ ở lại đi."
Đúng là hết cách mà.
Dì Phù bên cạnh mình hơn hai mươi năm rồi, quả thực là biết rất nhiều tai nạn xấu hổ của mình mà, mình còn không đồng ý thì chính mình sẽ bị bóc phốt sạch sẽ cho mà xem...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 174: Nghiện véo mặt của đứa trẻ
Chương 174: Nghiện véo mặt của đứa trẻ