Chương 101
Bên cạnh, ông cụ Trịnh cũng mỉm cười, nói: “Trưởng phòng Linh này, ông có thể thay mặt cho nhà họ Trịnh cam đoan với cháu rắng, chỉ cần cháu làm đâu nhà họ Trịnh của chúng ta thì toàn bộ gia sản của nhà họ Trịnh sẽ thuộc về hai đứa cháu. Chẳng qua cũng chỉ là một viên kim cương mà thôi, không tính là cải gì cả. Sau này cả cái sản nghiệp to lớn của nhà họ Trịnh đều sẽ là của hai cháu thế nên cháu đâu cần vì chút chuyện nhỏ này mà ồn ào, khiến tất cá đều không vui. Cháu thấy ông nói đúng không?”
Ý của ông cụ Trịnh rất rõ ràng, sau này kiếu gì ông ta cũng sẽ giao lại sản nghiệp của nhà họ Trịnh vào tay hai người. Thể nên, vào lúc mấu chốt Trịnh Chí Dụng đang cầu hôn như thế này Tống Kiều Linh không thể vì một chút chuyện nhỏ làm ảnh hưởng đến toàn cục.
“Đúng vậy chị dâu, chuyện này có bao lớn chứ! Cùng lắm thì đêm nay chị để anh Chí Dụng quỳ bàn phím là được rồi!”
“Đúng đấy. Chị cứ nhìn cái tên vô dụng Bùi Nguyên Minh kia mà xem. Cho dù có là cái nhẫn kim cương có mấy chục triệu hãn ta cũng khỏng lấy ra được huống hồ gì là cái nhẫn kim cương có giá trị mấy tỷ. Thế nên chị có thế được anh Chí Dụng nhà chúng tôi ưu ái như thế là may mản lảm đây!”
“Đúng đấy! Đúng đấy!”
Người nhà họ Trịnh tiếp tục ồn ào.
Trịnh Chí Dụng càng thêm thâm tình nói: “Kiều Linh, anh cam đoan với em, nhất định sẽ mua cho em một cái nhẫn kim cương to như trái trứng bồ câu. Em đồng ý làm vợ anh nhé?”
Sắc mặt Tống Kiều Linh vô cùng kì lạ. Cô ta nhẫn nhịn mãi, đến lúc này không nhịn nổi nữa mới mở miệng nói: “Trịnh Chí Dụng, anh có làm sao không đấy?”
“Hả?” Trịnh Chí Dụng sửng sốt một chút rồi lập tức nói: “Thân thể anh rất khỏe mạnh, còn có cả báo cáo kiểm tra sức khỏe đây này”
“Ý của tôi là đầu óc anh có làm sao không thế?” Vâng trán nhẫn mịn trơn láng của Tống Kiều Linh cũng muốn chuyển đen luôn rồi. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, thốt lên từng chữ: “Anh cầu hôn tôi ư? Anh có bị lầm hay không thế”
Nghe thấy Tống Kiều Linh nói vậy, thân thế Trịnh Chí Dụng chấn động, anh ta vội vã cười nịnh nói: “Kiều Linh, em đừng tức giận, tuyệt đối đừng tức giận. Không phải chỉ là một viên kim cương thôi sao? Chuyện cũng đâu có gì to tát…”
“Không phải chuyện về viên kim cương!” Tống Kiều Linh tức đến mức muốn ói máu, cô ta chí thắng vào mặt Trịnh Chí Dụng quát lên: “Tôi đang muốn hỏi tại sao anh lại cầu hôn tôi? Anh điên à? Đầu óc anh bị chập mạch hả? Hai chúng ta gặp mặt chưa được một tiếng, anh lại muốn cầu hôn tôi? Óc anh là óc heo à?”
“Thế nhưng những món quà anh tặng em đều nhận cả mà, đúng không?” Trịnh Chí Dụng nghi ngờ nói: “Em đã nhận quà của anh tức là đã chấp nhận anh rồi. Không phải thế sao?”
“Tôi nhận quà của anh á? Là anh thuê mấy người chuyển phát nhanh mang đồ đến ném vào phòng làm việc của tôi. Anh tự tiện làm như thế rồi bây giờ lại nói tôi nhận mấy thứ đó rồi? Trịnh Chí Dụng! Anh chờ đấy cho tôi!” Tống Kiều Linh vừa xấu hổ vừa giận đữ, chân mang giày cao gót nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự.
Một lát sau, Tống Kiều Linh xách theo một cái túi lớn vào biệt thự rồi đột nhiên vụng một cái quăng cái túi đó xuống đất. Cái túi lớn kia lập tức bung ra, bên trong nào giày, nào túi xách, thậm chí còn có cả đồ trang sức và cơ số là những thứ khác rơi tán lạc khắp mặt đất.
“Tối nay tôi đến đây là muốn đem hết những thứ rác rưởi này tới trả lại cho anh! Trịnh Chí Dụng, anh đang xem thường ai thế? Anh cho rằng anh tùy tiện đưa dăm ba cái thứ rách nát này là có thể theo đuổi được con gái nhà người ta sao? Để bà đây nói cho anh biết, với cái loại người đạo đức giả như anh, có đến xách giày cho bà, bà đây còn chê anh bẩn đấy!” Tống Kiều Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thư ký Vân, chúng ta đi thôi!” Sau khi quát xong, Tống Kiều Linh nhìn về phía Hạ Vân. Thấy cô ta gật đầu, cô lập tức bước ra khỏi phòng khách.
Hạ Vân bày ra khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, sau khi thấy vẻ mặt anh không chút thay đối mới gật đầu một cái rồi xoay người nhìn ông cụ Trịnh, nói: “Ông ơi, đồ vật cũng đã trả lại cho cháu ông rồi. Bây giờ chúng cháu có việc, xin phép đi trước ạ”
“À..” Khóe mắt ông cụ Trịnh lóe lên một cái, lập tức nói: “Thư ký Vân, thế còn… thế còn cái hợp đồng kia thì tính sao?”
Hạ Vân xoay người, nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Không phải ông đã nói, tối nay chỉ nói việc từ, không nói đến chuyện công việc rồi sao?”
“Đúng đúng đúng..” Ông cụ Trịnh âm thầm lau đi một tầng mồ hôi lạnh. Lúc này ông ta cũng có chút không biết phải giáng hòa bãng cách nào, mãi một lát sau mới trầm giọng nói: “Chí Dụng, còn không mau ra tiền người ta đi…”
Sau khi nói xong, ông ta mới nhìn về phía mọi người xung quanh, chắp tay và nói: “Để mọi người phải cười chê rồi. Hai đứa nhỏ chỉ vì một viên kim cương mà giận dỗi nhau, mọi người đừng để trong lòng. Chẳng phải ông cha ta vẫn có câu vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường lành sao, cũng chẳng phải chuyện gì to tát mà”
Không ít người có mặt xung quanh đó khẽ vuốt cằm thầm nghĩ: “Người ta có giận cũng chẳng sai, thử hỏi trên đời này có ai ngu như Trịnh Chí Dụng, đã không biết nghĩ còn tùy tiện đòi cầu hôn người ta”
Khi nói những lời này, trên khuôn mặt Trịnh Chí Dụng còn bày ra biểu cảm vô cùng tự hào. Anh ta nghĩ những thứ này đều là hàng xa xỉ, phải tốn không ít tiền mới mua được. Giá trị của đống đồ này tính sơ sơ thôi cũng đã lên đến mấy trăm triệu rồi.
Hạ Vân giật mình, đúng là cô ta ngạc nhiên thật. Có nằm mơ cô ta cũng không dám nghĩ đến chuyện cái tên Trịnh Chí Dụng này thế mà còn dám hẹn mình ăn cơm tâm sự.
“Bốp!”
Gần như là theo phản xạ, cô ta lập tức vung một tay qua, tát thẳng lên mặt anh ta.
“Đồ điên!”
Tiếng bạt tai vang dội chấm dứt, Hạ Vân cũng đã đi ra khỏi biệt thự. Chỉ một lát sau, tiếng động cơ ô tô lập tức vang lên, hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần cứ vậy mà bỏ đi.
“Chuyện này…
Một đám người đều há hốc mồm, không hiểu đang có chuyện gì đang xảy ra. Hạ Vân ghen à? Chắng lề cái tên Trịnh Chí Dụng này thật sự có cái được gọi là số đào hoa ư?