TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 124

Chương 124

“Giải quyết? Anh dựa vào cái gì để giải quyết? Lần này anh muốn cầu hôn ai? Tổng giám đốc à? Vấn đề là tổng giám đốc là đàn ông cơ!”

Không biết ai đứng trong đám đông nói một câu như vậy.

Khi những lời này được nói ra, rất nhiều người bắt đầu chỉ trích Trịnh Chí Dụng. Vốn dĩ Trịnh Tuyết Dương đã trúng thầu, nếu ai kiếm được ít thì đành chịu, kết quả là anh chàng này lại nhảy ra gây sự khiến mọi người vô cùng chật vật, mới một vài phút đã có nguy cơ phá sản. Nếu như không có ông cụ ở đây thì không biết có bao nhiêu người muốn bóp chết Trịnh Chí Dụng rồi.

“Đúng vậy! Loại người như anh ta còn không bằng hợp đồng của Tuyết Dương nữa!”

“Anh ta nói anh ta lợi hại bao nhiêu, kết quả thì sao? Chỉ là một tên vô dụng!”

“Trịnh Chí Dụng! Đừng nói anh chính là người của gia tộc khác cài vào nhà họ Trịnh chúng ta chứ!” Trịnh Chí Dụng nói với vẻ mặt uể oải: “Các chú các bác, trước đây mọi người không hề nói vậy, mọi người đều ủng hộ”con mà. Mà việc này cũng là do con bị người ta hại thôi… Mọi người đừng lo, chỉ cần con còn ở đây thì nhất định con sẽ giải quyết việc này!”

“Anh định dựa vào cái gì để giải quyết?”

“Dựa vào khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn này sao?”

Tất cả mọi người đều không thèm nể mặt ai mà càng nói càng trở nên kích động, dường như còn muốn ra tay đánh người.

Đúng lúc này, một giọng nói có chút hoảng sợ vang lên: “Ông cụ Trịnh, xảy ra chuyện lớn rồi. Tôn Diệu Trung – chủ nhà họ Tôn đến rồi, hơn nữa tất cả các khách hàng hợp tác với chúng ta cũng cùng đến đây!”

Khi người này vừa nói xong thì có một vài người có địa vị trong giới kinh doanh bước vào với phong thái đầy mạnh mẽ hiên ngang, mà người dẫn đầu chính là Tôn Diệu Trung, người đứng đầu nhà họ Tôn.

“Ông Trịnh, xem ra việc hợp tác mà hai nhà chúng ta vừa hoàn thành tối hôm qua có thể phải hủy bỏ rồi!” Tôn Diệu Trung bước lên trước, nói một cách tự nhiên và không hề khách sáo. Sắc mặt ông cụ Trịnh tối sầm lại, nói: “Ông Trung à, chuyện hợp tác tối hôm là ông yêu cầu tôi mà, sao đột nhiên lại muốn huỷ bỏ?”

Lúc này, Bạch Chính Đình, chủ của nhà họ Bạch, cũng bước ra, nở nụ cười chế giễu nói: “Ông Trịnh, chúng ta đều là người làm ăn, cũng là người ngay thắng không nói những chuyện mờ ám. Chuyện tối qua chúng ta định hợp tác cũng có thể chấm dứt.”

“Mà ông cũng đừng giả vờ hồ đồ, tối hôm qua chúng tôi và ông hợp tác chỉ vì các người và công ty đầu tư Bùi Thị có quan hệ với nhau, cuối cùng thì thế nào? Giữa trưa chúng tôi đã nhận được tin tức. Đứa cháu trai này của ông thật là hai mặt nhỉ, vừa muốn được nhận đầu tư, vừa muốn theo đuổi phụ nữ. Chúng tôi mà hợp tác với các ông thì chắc không thể kiếm được tiền đâu…”

Nói xong, Bạch Chính Đình dừng lại một lúc rồi tiếp tục: “Hơn nữa, nếu Công ty đầu tư Bùi Thị không đầu tư cho ông thì ngay cả ngân hàng cũng sẽ không cho ông vay. Hãy để tôi nói thế này, Ông Trịnh à, trung tâm thương mại của ông xem như xong đời rồi! Trừ khi ông định bán mảnh đất đó, nếu không, chúng ta hãy quên chuyện hợp tác đi!”

“Không sai, chúng tôi chỉ muốn tạo dựng mối quan hệ từ ông mà thôi, mà cuối cùng ông cũng chỉ giả vờ, các người và công ty đầu tư Bùi Thị không hề dính dáng gì đến nhau cả. Chúng tôi chưa kiện công ty các người lừa gạt là may mắn rồi, các người còn muốn gì nữa?” Bạch Chính Đình vừa nói xong thì chủ của một gia tộc khác cũng lên tiếng.

Những người này là cáo già trong giới kinh doanh, họ đủ khôn khéo để biết lúc nào nên hợp tác và lúc nào nên huỷ bỏ, họ đều đến rất đúng lúc.

Hơn nữa, mục đích của họ khi kéo nhiều người đi đến đây cùng như vậy rất đơn giản. Đó chính là họ không có ý định bồi thường việc vi phạm hợp đồng. Giờ đây, gần như nhà họ Trịnh đã rơi vào đường cùng, không dám làm gì cả đám bọn họ cả.

“Đúng vậy! Huỷ bỏ hợp tác!”

“Trả lại tiền “chân tình” cho chúng tôi đi!”

Cả một đám đi theo chủ của gia tộc lúc này đều la hét đến mức chói tai, mở miệng ra cứ như mắng chửi nhau với kẻ thù.

Nhìn thấy tình cảnh này, thân thể ông Trịnh hơi run lên, ông ta miễn cưỡng cười nói: “Các vị, các vị nghe tôi giải thích một câu đã. Đây cũng chỉ là một chút mâu thuẫn của con cháu trong nhà, chỉ là một cặp đôi yêu nhau nên cãi nhau thôi. Quan hệ giữa chúng tôi và công ty đầu tư Bùi Thị chắc chắn không chấm dứt, còn chuyện hợp tác, xin mọi người…”

Trước khi ông cụ Trịnh nói xong, Bạch Chính Đình đã chen ngang, nói: “Ông Trịnh, đến lúc nào rồi mà ông còn đứng đây diễn nữa. Tất cả mọi người ở đây đều không bị ngốc. Chúng tôi đã lăn lộn ở ngoài thương trường lâu như vậy rồi, không cần tiền bồi thường của các ông đâu. Chỉ cần các ông trả lại tiền đặt cọc trước đó cho chúng tôi là được rồi!”

“Đúng vậy, còn chúng tôi nữa!”

“Chúng tôi không muốn chờ đến khi các người phá sản rồi mới đến đòi tiền!”

“Được! Nếu không thể trả nổi tiền thì có thể đưa mảnh đất trung tâm thương mại đó bồi thường cho chúng tôi!”

Cùng lúc đó, Tôn Diệu Trung và những người đứng đầu các gia tộc khác lần lượt lên tiếng với giọng điệu không cho phép phản bác.

Lần này người nhà họ Trịnh sẽ không làm theo ý những người này đâu. Nếu trả lại tiền thật thì chẳng phải họ sẽ tiêu đời hết rồi sao?

Đọc truyện chữ Full