TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 153

Chương 153.

Bùi Nguyên Minh không nói gì, lục tung khắp người, cả nửa ngày trời mới tìm ra được 350 nghìn, sau đó miễn cưỡng đưa cho cô đấu giá viên.

Cũng không thể làm gì hơn, trên người anh ấy thực sự chỉ còn duy nhất 350 nghìn tiền mặt.

“Ha ha ha ha.”

“Ha ha ha, thật là mắc cười quá, vậy mà cũng có người dùng 350 nghìn tiền mặt để mua bức họa Phú Xuân sơn cư đồ’ thật cơ đấy?”

“350 nghìn cất giấu kỹ như vậy, chắc là sợ rơi mất tiêu đúng không?”

“Chả trách lại sợ rơi mất, trên người chắc chỉ còn duy nhất 350 nghìn này thôi nhỉ.”

“Bùi Nguyên Minh, bức hoạ này phải bảo quản cho tốt đấy nhé, lúc nào rảnh chúng tôi sẽ ghé đến tìm anh để chiêm ngưỡng và thưởng thức nó, dù sao cũng là bức họa truyền thế nổi tiếng trị giá 350 nghìn mà! Ha ha ha…”

Tô Hoài Bão và Giang Văn Huy đều ngồi cười hả hê đến mức không khép miệng lại được, tên Bùi Nguyên Minh này có khiếu hài hước thật đấy, anh ta là diễn viên kịch nói ư?

Bùi Nguyên Minh vốn dĩ không muốn để ý đến bọn họ, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương ngày càng khó coi, anh thở dài một hơi rồi bình tĩnh nói: “Bây giờ là thời đại nào rồi, chỉ dựa vào một chút kiến thức trong sách vở xưa là có thể đi giám định được sao?”

“Xì xào…”

Chỉ trong phút chốc, không ít người đổ dồn ánh mắt vào Bùi Nguyên Minh một lần nữa, thằng cha này không bị điên đó chứ? Đến lúc này rồi lẽ nào còn muốn tranh cãi bức họa Phú Xuân sơn cư đồ’ này là thật?

Thèm tiền đến mức điên loạn rồi à?

Giang Văn Huy ở một bên cùng với vẻ mặt giễu cợt, anh ta nhiều lần muốn tìm cơ hội để sỉ nhục Bùi Nguyên Minh nhưng chưa có thời cơ thích hợp, kết quả là tên ngốc này vừa mới bị mất mặt một lần vẫn chưa đủ, bây giờ lại còn tiếp tục tự làm nhục chính mình, đây gọi là tự tìm đến chỗ chết? Hay là muốn chết đây?

“Tuyết Dương, cô có thể nói anh ta đừng lên tiếng nữa có được không, mất mặt chết được ấy!” Triệu Lan Hương lúc này mới mở lời với vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Bởi vì có quan hệ với Bùi Nguyên Minh, cô ta cũng bị không ít người nhìn

chằm chằm vào mà xỉa xói, cười thầm trong bụng. Trịnh Tuyết Dương có hơi gượng gạo nói: “Anh ấy đã nói như vậy thì chắc anh ấy cũng có lý do của mình.”

Lúc này Trịnh Tuyết Dương cũng không hiểu tại sao bản thân lại nói ra những lời như vậy, lẽ nào cô đã có thiện cảm hơn với Bùi Nguyên Minh rồi sao?

Bùi Nguyên Minh phớt lờ, không thèm để ý đến Triệu Lan Dương, chỉ dịu dàng nhìn Trịnh Tuyết Dương một lát rồi mới cười một cái, tiếp tục nói: “Nếu như nói về điển cố của bức họa ‘Phú Xuân sơn cư đồ’ này thì còn có một câu chuyện nữa, đó chính là sau khi Vô Dụng sư nhận được bức họa Phú Xuân sơn cư đổ, đích thân ông đã tự tay vẽ mô phỏng lại bức hoạ đó, sau này bức họa ‘Phú Xuân sơn cư đồ’ được truyền lại cho đời sau thực ra chính là bức hoạ do Vô Dụng sư vẽ lại, bao gồm cả hai mảnh còn sót lại được đặt ở hai viện bảo tàng kia thực chất cũng đều là bản sao chép của ông Vô Dụng sư, tôi không nói hai mảnh bức hoạ đó không tốt, chỉ là chúng xét cho cùng cũng không phải bản gốc.”

Cái gì cơ?

Ý của anh ta là bức họa Phú Xuân sơn cư đồ’ mà lâu nay người ta biết đến vốn dĩ là giả sao? Còn bức hoạ năm ở trước mặt chúng ta đây mới chính Hiếu đa gui một file đính kèm.

Ngay lập tức, xung quanh khắp khán phòng trở nên náo động hẳn lên, không ít người bàn luận sôi nổi.

Gương mặt Giang Văn Huy có chút biến sắc, lạnh lùng nói: “Tên họ Bùi kia, anh có ý gì chứ hả? Anh muốn nói với tất cả mọi người ở đây rằng, thông qua biết bao nhiêu chuyên gia nổi tiếng thẩm định thì bức họa Phú Xuân sơn cư đồ’ được cất giữ ở hai viện bảo tàng lớn kia là giả ư? Còn bức hoạ anh dùng 350 nghìn để mua kia mới là thật á? Đúng là nực cười mà? Đến cả câu này mà cũng nói ra, anh thử tự hỏi chính mình xem là ngay cả bản thân anh có tin không đã?”

Khi nói câu này ra, mọi người xung quanh ai ai cũng đồng loạt gật đầu đồng ý.

Giang Văn Huy nói câu này rất hợp tình hợp lý, bức họa Phú Xuân sơn cư đồ đã lưu truyền nhiều năm như vậy, làm sao có thể là giả được chứ? Nếu nó là giả thì há chẳng phải nói những chuyên gia giám định bao đời nay đều phạm sai lầm hết sao? Điều này sao có thể chứ?

Lúc này, Nạp Nhã Lan cũng hơi nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Cho hỏi quý ngài đây, tôi không biết anh đã được xem qua bức hoạ ‘Phú Xuân sơn cư đồ’ thực sự hay chưa, nhưng tôi đây đã có may mắn được dịp tận mắt chiêm ngưỡng mảnh hoạ ‘Vô Dụng Sư Quyển’ ở cự ly gần, bất kể là chất liệu giấy, loại mực, hay nét bút đều mang đậm phong cách của Hoàng Công Vọng, hơn nữa xét nghiệm CA 13 cũng có thể cơ bản xác định được năm tuổi của bức hoạ.”

Mọi chuyện như vậy đã quá rõ ràng rồi.

Nạp Nhã Lan người ta đã được ngắm nhìn trực tiếp bức hoạ thật rồi, cô ấy đã xem qua bức hoạ thật đó như vậy đồng nghĩa với việc bức hoạ do Bùi Nguyên Minh bỏ 350 nghìn ra để mua về là giả.

Dựa vào điều này là có thể khẳng định chắc chắn rồi!

Nghe xong câu này thì cả khán phòng ồ lên xôn xao.

“Nghe nói cô Nạp đây là cao thủ hàng đầu trong hàng ngũ người trẻ của giới thẩm định bảo vật, xem ra quả là không sai mà!”

“Những chuyên gia thẩm định thông thường làm gì có cơ hội được đứng gần tận mắt quan sát bức họa Phú Xuân sơn cư đồ” chứ!”

“Nếu nói như vậy, bức hoạ trước mặt đây xem ra đúng là món hàng đặt trên mạng với giá chưa tới 350 nghìn rồi, ha ha ha ha…”

Một đám người phá lên cười, Trịnh Tuyết Dương cũng khá ngại ngùng, nhẹ nhàng kéo tay áo của Bùi Nguyên Minh, nói nhỏ: “Bùi Nguyên Minh, anh đừng ăn nói lung tung nữa, anh cũng không am hiểu về giám định bảo vật. Gia tộc Nạp là một gia tộc lớn trong tỉnh thành này, chúng ta không thể đắc tội được đâu.”

Địa vị của gia tộc Nạp trong giới chơi đồ cổ ở thành phố Đà Nẵng này, lời nói phát ra có thể nói là vô cùng có trọng lượng, trên thực tế thì việc tranh cãi với gia tộc bọn họ có ích lợi gì chứ?

Anh mua bức họa này với giá 350 nghìn, tôi cũng không trách anh làm gì, nhưng chỉ vì thể diện mà cứ cứng đầu khẳng định bức họa này là thật thì quả thật anh hơi quá đáng rồi đấy.

Chỉ cần nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương hiếm khi mới có chút thiện cảm với Bùi Nguyên Minh thì bây giờ lại mất điểm nữa rồi.

Tô Hoài Bão nhìn thấy sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương, lúc này mắt sáng trưng, nói: “Bùi Nguyên Minh, nếu anh luôn miệng nói bức tranh này là thật thì anh ít nhất cũng phải cho chúng tôi thấy một chút chứng cứ chứ!

Đọc truyện chữ Full