“Cô tên là Ngu Ca, không là họ Ngu, lẽ nào lại là họ Ca?” Tô Thương cười đùa nói.
<
“Tô Thương.”
Lúc này, Lý Nguyệt ở bên cạnh nói: “Ca Ca không phải họ Ngu, cô ấy họ Trương, tên là Ngu Ca.”
Họ Trương?
Tô Thương khựng người lại, biểu tình cổ quái nói: “Trương…Ngu Ca?”
“Trương Ngu Ca sao? Cô có biết SpongeBob và Partrick Star* không?”
*Là hai nhân vật trong phim hoạt hình SpongeBob, trong phim hoạt hình này có một nhân vật Squidward Tentacles → 章鱼 哥 Zhāngyú gē: Anh bạch tuộc, phát âm gần giống với tên Trương Ngu Ca.
Trương Ngu Ca.
Cô ta cũng biết Hải Miên Bảo Bảo và Phái Đại Tinh sao?
Nghe thấy câu hỏi của Tô Thương, khuôn mặt thiếu nữ của cô ta bỗng sầm lại, nghiến răng nói: “Tô đại thiếu gia, không được gọi tôi là Chương Ngư Ca!”
“Ha ha, Ngu Ca, Ngu Ca, tên hay đó, vừa nghe thì đã thấy là có văn hóa rồi.”
Tô Thương tiếp tục trêu chọc, lắc đầu rồi cười nói: “Đáng tiếc, là cô họ Trương.”
“Anh còn nói nữa!”
Trương Ngu Ca nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Lý Nguyệt, cậu xem kìa, bảo anh ấy đừng nói nữa!”
“Ừ.”
Lý Nguyệt an ủi Trương Ngu Ca trước, sau đó nhìn về phía Tô Thương, khuyên nhủ: “Được rồi Tô Thương, đừng chọc giận Ca Ca nữa, cậu ấy không hiểu anh, cho nên mới có thái độ không tốt với anh thôi.”
“Đổi khía cạnh khác mà nghĩ xem, cậu ấy đều là vì muốn tốt cho em, do đó cậu ấy mới nhằm vào anh thôi mà.” Lý Nguyệt cười nói.
Tô Thương nghĩ lại, quả thực cũng có lý, nên không trêu chọc Trương Ngu Ca nữa.
Sau đó, ba người bọn họ bắt đầu gọi món, ăn cùng nồi lẩu đang còn nóng hôi hổi.
Sau khi ăn xong, bọn liền đi ra khỏi quán lẩu cay vị Tứ Xuyên.
“Tô Thương, anh về trước đi, em với Ca Ca định đi tìm Thanh Đại, sau đó sẽ đi dạo phố một lát.” Lúc đó, Lý Nguyệt nói với Tô Thương.
“Ừ được.”
Tô Thương mỉm cười, rồi nhìn về phía Lý Nguyệt, khẽ nói: “Vợ à, buổi tối có thể đến biệt thự cạnh sông được không, anh sẽ chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến cho em, chúng ta sẽ tận hưởng một không gian riêng tư chỉ có hai người thôi.”
“Không gian riêng tư chỉ có hai người.....”
Lý Nguyệt nghe thấy vậy, không biết đã nghĩ đến cái gì, mà mặt đỏ ửng lên, gật đầu ngại ngùng nói: “Được.”
Sau đó, cô ấy vội quay người lại, rời đi cùng với Trương Ngu Ca.
“Lý Nguyệt, Tô đại thiếu gia rõ ràng là không có ý tốt gì cả, cái gì mà bữa tối dưới ánh nến, đó chính là một cái bẫy nguy hiểm đấy, anh ấy muốn.... ừ, cậu biết rồi đó.”
“Tớ, tớ biết chứ.”
“Vậy sao cậu còn đồng ý?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 296
Chương 296