“Ông chủ Đổng, Tuyết Liên ở trên xe phải chứ, chờ chút tôi sẽ tự lấy nó.”
<
Lúc này, Tần Hương Liên nhìn sang Đổng Văn Thắng, trong lòng bàn tay ngưng tụ một luồng chân khí, ánh mắt như muốn sát hại người nào đó, cười nói: “Trước khi tôi đặt chân đến địa tông đỉnh phong, thì chuyện này không thể tiết lộ ra bên ngoài được, ông chủ Đổng, đi chết đi, tôi sẽ cho cậu chết một cách thoải mái nhất có thể.”
“Nhị trưởng lão, đừng mà, tôi có thể giữ bí mật cho bà, miệng kín như bưng.”
Đổng Văn Thắng hoảng hốt, vội nói: “Còn nữa, nhị trưởng lão, tôi khá quen thuộc thành phố này, sau này bà đến đây, tôi có thể sắp xếp mọi thứ cho bà.”
“Ha ha, không cần đâu, dìu dắt một dòng họ, đối với tôi mà nói, đó chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, huống chi, chỉ có người chết, mới khiến tôi yên tâm được.”
Tần Thiên Hương vừa nói xong, ánh mắt bỗng sáng lên, bàn tay nhanh chống đẩy luồng chân khí ra.
Trong nháy mắt, luồng chân khí đã rời khỏi tay bà ta, bay một phát về phía Đổng Văn Thắng.
Đổng Văn Thắng thấy vậy, hít một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng sợ hãi, đồng tử nhanh chóng co lại.
Có thể thấy thực lực của ông ấy, căn bản không có cơ hội đánh trả lại được, nhất thời vô cùng tuyệt vọng.
Rầm rầm.
Nhưng lúc này, đột nhiên có một con rồng khổng lồ được hình thành, phóng tới theo hướng bảy giờ.
“Ầm!”
Trong tích tắc, rồng nước đã đánh tan được luồng chân khí của Tần Hương Liên, thậm chí uy lực của nó còn không hề giảm sút, mà còn bay thẳng về phía Tần Hương Liên.”
“Hả?”
Tần Hương Liên nhíu mày, trong ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên, sau đó không dám lơ là một tẹo nào, mà bà ta vội ra tay phản kháng lại, cuối cùng phải thụt lùi xuống nửa bước, mới có thể đánh hạ được rồng nước.
“Ai đã ra tay vậy?”
“Cút ra đây, cho tôi!”
Tần Hương Liên đứng vững người, tức giận quát lớn tiếng.
Lúc này, có một giọng nói lạnh lùng đột nhiên văng khắp xung quanh: “Muốn giết người của tôi à, vậy thì đã từng hỏi ý kiến của tôi chưa?”
Ngay sau đó.
Khuôn mặt của Tô Thương trầm lại, từng bước từng bước, đi ra từ trong bóng tối, trên người tỏa ra một luồng khí tức lạnh đến thấu xương.
Chỗ này cách biệt thự bên ven sông, một con đường, khoảng chừng hai cây số thì phải.
Sau khi Tô Thương biết được Đổng Văn Thắng đang gặp nguy hiểm, thì thi triển liên tục một trăm cái Xích Thiên Nhai, do đó mới có thể đến đây nhanh như vậy.
“Ông chủ.”
Nhìn thấy Tô Thương, Đổng Văn Thắng liền vô cùng vui mừng, giống như đã cầm lấy được sợi dây cứu mạng cuối cùng, trong lòng yên tâm hơn nhiều, cảm kích nói: “Cảm ơn ơn cứu mạng của ông chủ.”
“Ừ.”
Gánh nặng trong lòng Đổng Văn Thắng cuối cùng cũng trút bỏ hết được rồi, nhưng ông ấy vẫn nhắc nhở ông chủ: “Ông chủ, cậu phải cẩn thận một chút, bà ta nhị trưởng lão Tần Hương Liên của Vô Ảnh Tông, địa tông hậu kì, thực lực đứng trong top 3 ở Vô Ảnh Tông, trừ đại trưởng lão và tông chủ ra, bà ta là người mạnh nhất.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Tô Thương gật đầu, ánh mắt bỗng dừng lại trên người Tô Hương Liên, khóe miệng để lộ ra một nụ cười lạnh lùng......
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 301
Chương 301