Chương 210.
Năm trăm tỷ!
Trịnh Tuyết Dương biến sắc, mặc dù tài sản nhà họ Trịnh có hơn ba trăm nghìn tỷ, nhưng nếu có nhiều vốn lưu động như vậy thì sao cần phải tìm công ty Bùi Thị đầu tư làm cái gì? Huống hồ, trong giai đoạn đầu Bùi Thị chỉ đầu tư một trăm tám mươi tỷ, trong trường hợp này mà Trần Văn Thức mở miệng đã đòi hơn năm trăm tỷ, đây rõ ràng là được nước làm tới, không hề có ý định đàm phán xíu nào! “Nếu nhà họ Trịnh có thể đưa anh nhiều tiền như vậy thì chúng tôi cũng không cần phải tìm nhà đầu tư làm gì. Anh Thức, rốt cuộc anh muốn gì, cứ nói thẳng đi, nhà chúng tôi xưa nay không thù không oán với anh, cớ gì hôm nay anh lại nhắm vào chúng tôi cơ chứ?”
“Sao? Ông đây tìm chúng mày là nể mặt chúng mày đấy, giờ lại muốn lý do lý trấu à? Nhà chúng mày là cái thá gì, muốn lên mặt dạy đời ông đây à?” Trần Văn Thức nhíu mày, vẻ mặt không vui nhìn Trịnh Tuyết Dương.
Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, cô buộc mình phải tỉnh táo lại, sau đó lại nói: “Anh Thức, hôm nay tôi đã bày tỏ thành ý của mình, tôi hy vọng anh cũng có thể dùng thành ý để đối đãi.”
“Được, con người tao thích người thẳng thắn.” Trần Văn Thức gật đầu, như vô tình nói: “Nếu mày muốn thành ý thì tao sẽ cho mày thấy thành ý. Phía sau có một gian phòng, nước tắm tao đã giúp mày chuẩn bị xong, tao nghĩ nhất định mày sẽ thích đấy.”
Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Tuyết Dương trở nên tái nhợt, cô không ngờ cái tên Trần Văn Thức này lại không biết xấu hổ mà đưa ra yêu cầu quả phận và vô lễ như vậy, cô tuyệt đối không thể đồng ý chuyện này được.
Lúc này, đột nhiên Bùi Nguyện Minh đứng bên cạnh tiến lên chắn trước mặt Trịnh Tuyết Dương, anh chậm rãi nói: “Trần Văn Thức, anh không thể nào vô duyên vô cớ mà nhắm vào nhà họ Trịnh được, có người chỉ điểm sau lưng anh phải không? Không ngờ một người đàn ông làm mưa làm gió ở Hải Dương cũng bị người khác xem như con cờ để lợi dụng.”
“Mày là cái thá gì? Mày có tư cách gì mở miệng trước mặt tao?” Trần Văn Thức liếc nhìn Bùi Nguyên Minh: “Hôm nay tao nói thế đấy, nếu muốn giải quyết chuyện này thì vợ mày phải ngủ với tao. Sao hả thằng vô dụng, mày dám nói nữa không?”
Trần Văn Thức vừa lên tiếng thì đám đàn em phía sau hắn lập tức tiến lên một bước, người nào người nấy cầm ống thép trong tay, dáng vẻ kiểu như “mày dám mở miệng tao sẽ đánh cho mày tàn phế”.
Trịnh Tuyết Dương không ngờ Trần Văn Thức lại không nói đạo lý như thế, một câu không hợp ý lại chuẩn bị động tay động chân, lúc này, cô nấp sau lưng Bùi Nguyên Minh theo bản năng.
“Ha ha ha, anh nói nè em gái, em trốn sau lưng kẻ bất lực này thì có tích sự gì đâu chứ? Hay là vầy đi, chi bằng em theo anh, chỉ cần em theo anh thì sau này, ở thành phố Hải Dương ai mà dám không nể mặt em chứ? Kẻ nào gan đến mức dám động đến một ngón tay em? Em gái à, dù sao em phải chọn một người đàn ông mạnh mẽ một chút, có đúng không?” Trần Văn Thức ủ rũ nói.
Trịnh Tuyết Dương nắm chặt góc áo của Bùi Nguyên Minh, trong lòng cô hơi hối hận. Lúc trước cô đã cảm thấy không ổn rồi, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Nhưng giờ hối hận cũng vô ích, ở đây toàn là người của Trần Văn Thức, lại còn ở ngoại ô thành phố nữa, có kêu trời, trời cũng không thấy, có kêu đất, đất cũng không nghe, muốn chạy cũng chẳng kịp nữa.
“Trần Văn Thức, anh thả chúng tôi ra đi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa!” Trịnh Tuyết Dương nhanh chóng nói. “Tien? Cô thật sự cho rằng ông đây cần tiền à?” Trần Văn Thức ngoáy lỗ tai: “Nói vầy cho dễ hiểu, kể từ khi cô bước vào trang trại này thì cô đã là người của tôi rồi, cô nguyện ý cũng được, không muốn cũng chẳng sao, cô chỉ có thể cam chịu số phận mà thôi. Nếu tôi là cô á hả, lúc này không phản kháng được thì chi bằng hưởng thụ còn hơn, cô nói đúng không nào?”
“Ha ha ha, chị dâu à, chị theo đại ca tụi này đi!”
“Từ nay về sau chị sẽ được nhậu nhẹt ăn ngon, muốn mua cái gì là có cái đó, không tốt sao?”
“Đại ca tụi này là đàn ông đích thực, không phải như cái thằng bất lực kia đâu.”
“Ài, phải tôn trọng chị dâu tụi bây một chút chứ?” Trần Văn Thức mỉm cười, hắn nhìn chằm chằm Trịnh Tuyết Dương: “Lại nói, tôi cảm thấy cô đáng thương quá, kết hôn đã ba năm rồi mà chẳng khác gì quả phụ cả.”
Hắn vừa dứt lời thì cười lạnh.
Lúc này, trong mắt Bùi Nguyên Minh tràn đầy sát khí. Anh đi đến trước mặt Trần Văn Thức, sau đó ngồi xuống ghế đối diện hắn, gác chân lên.
Một tên đàn em nhìn thấy cảnh này thì quát to: “Một đứa ở rể lại vô dụng như mày có tư cách gì mà ngồi trước mặt đại ca tụi tao? Cút ngay!”
Tên kia vừa dứt lời thì đã vung nắm đấm về phía Bùi Nguyên Minh.