TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 230

Chương 230

Tất cả người nhà họ Trịnh đều kinh ngạc, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, bọn họ không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt này, Bùi Nguyên Minh đã đập vào mặt Trịnh Chí Dụng mà không nói hai lời.

Chỉ có thể nói Trịnh Chí Dụng quá xui xẻo, đây là lần thứ mấy rồi, lần nào cũng không thoát ra được.

Nhưng Bùi Nguyên Minh này thật là thần kinh có vấn đề, ma mới biết anh đập trúng thứ gì, gia tộc này không nên để anh vào cửa!

“Bùi Nguyên Minh, mày cho rằng ông đây không dám chỉnh mày sao? Tin ông đây gọi người giết mày không?” Trịnh Chí Dụng ôm mũi, tức giận nói.

“Gọi Trần Văn Thức sao?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.

“Đúng vậy, gọi anh Thức. Tao nói cho mày biết, tao và anh Thức là anh em tốt của nhau. Anh ấy…” Khi đang tức giận, Trịnh Chí Dụng gần như bị loạn ngôn, nhưng khi anh ta nói tới đây, đột nhiên anh ta phản ứng ngay lập tức, vẻ mặt trở nên tái nhợt trong nháy mắt.

“Anh Thức, thân thiện quá nhỉ?” Bùi Nguyên Minh cười nói: “Đừng quên chuyện nhà họ Trịnh gặp phải chuyện này là do anh và anh Thức đó, anh không chủ động giải quyết, còn muốn làm cho nhà họ Trịnh vứt bỏ dự án trung tâm thương mại này, anh muốn phản lại nhà họ Trịnh đúng không?”

“Không, mày mới là xã hội đen! Cả nhà mày đều là xã hội đen!” Trịnh Chí Dụng hét lên.

“Không phải là tốt nhất rồi.” Bùi Nguyên Minh không thèm để ý tới Trịnh Chí Dụng, mà là nghiêm mặt nhìn ông cụ Trịnh: “Ông nội, thật ra các người không xem kỹ giấy của luật sư, việc này còn cách giải quyết khác, không tới mức phải bồi thường tiền.”

Trong khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh nghịch nghịch văn kiện của luật sư vừa chuyển cho anh, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng thâm thúy.

“Còn có cách nào, cậu nói đi! Chỉ cần không trả tiền thì làm gì cũng được.” Ông cụ Trịnh tỏ ra vô cùng kích động.

Thật ra ông ta cũng hiểu tầm quan trọng của khu đất ở trung tâm thương mại, biện pháp cuối cùng chính là cách Trịnh Chí Dĩnh vừa đề xuất, nhưng ông ta không muốn dùng.

“Có phải Công ty đầu tư Bùi Thị đang đòi tiền của chúng ta không? Người ta hoàn toàn không thiếu tiền, mọi chuyện lúc này không còn trong sự hiểu biết của các người nữa.” Bùi Nguyên Minh chậm rãi nói: “Công ty đầu tư Bùi Thị không hề muốn tiền, mà là thể diện…”

“Bây giờ ở thành phố Hải Dương, bao nhiêu gia tộc, công ty muốn tìm Công ty đầu tư của Bùi Thị để hợp tác đều không có cơ hội, còn chúng ta hiếm lắm mới có cơ hội hợp tác với bọn họ, cuối cùng có người tư duy không tốt, lại còn tìm xã hội đen đến phá hoại, chuyện này như một cái tát vào mặt công ty của Bùi Thị, nếu chúng ta không có một câu giải thích thỏa đáng, vậy thì sau này công ty của Bùi Thị còn có tiếng nói ở Hải Dương này nữa sao?”

“Vậy thì ý cậu là…” Ông cụ Trịnh cau mày.

“Xử lý thủ phạm và làm cho Công ty đầu tư Bùi Thị hài lòng, như vậy không những không phải mất tiền mà còn có thể tiếp tục hợp tác.” Bùi Nguyên Minh nhún vai, lại ngồi xuống, bắt đầu nghịch cái máy cũ của mình.

“Bùi Nguyên Minh! Mày thật là điên rồ! Thật ra mày chỉ muốn hại tao thôi!” Ông cụ Trịnh chưa phản ứng kịp, Trịnh Chí Dụng đã vot lên trước.

Thực ra trong lòng anh ta đã sợ hãi đến cực điểm rồi, bởi vì khi Bùi Nguyên Minh đề xuất giải pháp này, anh ta biết nếu thật sự làm như vậy, có lẽ Công ty đầu tư của Bùi Thị sẽ hài lòng.

Nhưng câu hỏi đặt ra là, nếu thực sự đối phó với mình, vậy thì sau này mình phải làm sao?

“Hoang đường!” Bùi Nguyên Minh chưa kịp nói tiếp, ông cụ Trịnh đã lạnh lùng nói: “Đây là chuyện sinh tử của nhà họ Trịnh, chúng ta làm sao có thể đối phó với một người của nhà họ Trịnh chỉ vì một lời suy đoán này chứ? Điều này sẽ khiến mọi người hoảng sợ, trong tình hình này, mọi người nên đoàn kết hơn nữa.”

Ông cụ Trịnh vừa nói, khóe mắt khẽ co giật, thật ra ông cũng biết đề nghị của Bùi Nguyên Minh là một giải pháp tốt, nhưng vấn đề là hôm qua ông ta không phạt được Trịnh Chí Dụng, hôm nay lại càng không nỡ.

Nhiều người trong nhà họ Trịnh nhìn nhau khi nghe những lời của ông cụ Trịnh.

Một lúc sau, mọi người lần lượt lên tiếng.

“Tuy nhiên, chúng ta nên đoàn kết vào lúc này! Ông cụ, đứa con rể này có dã tâm thật ghê gớm!”

“Đúng vậy, gia tộc chúng ta từ khi nào lại có đứa con rể dám tranh phần nói chuyện như vậy? Hơn nữa nó còn có ý xấu, chẳng phải nó sợ mình bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng sao, không kiếm chác được gì của nhà họ

Trịnh chứ gì?”

“Tôi đã sớm nhìn ra rồi, đứa con rể này không phải người tốt đẹp gì đâu.”

“Đúng vậy, chuyện này vẫn nên để Trịnh Tuyết Dương đi giải quyết! Trịnh Tuyết Dương, hiện tại nhà họ Trịnh chúng ta đang gặp khó khăn, cô không muốn giúp giải quyết, lại còn để cho tên ở rể này tới nói càn nói bậy, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Nhà họ Trịnh lại bắt đầu chĩa mũi dùi về phía Trịnh Tuyết Dương…

Đọc truyện chữ Full