“Ừm, các anh bảo vệ chợ Đen Cửu Môn cho tốt, tôi đến Giang Bắc vài ngày, việc nên làm cũng đã làm, ngày mai tôi sẽ mang Du Du rời đi... Hả?”
<
Thiên Sơn Tuyết đang nói, bỗng nhiên cảm ứng được một tia dị thường, khuôn mặt ngọc xinh đẹp dưới chiếc mặt nạ trầm xuống ngay lập tức: “Phong ấn của Du Du vậy mà đã bị giải trừ.”
“Rốt cuộc trang viên nhà họ Tô đã xảy ra chuyện gì?”
“Du Du, con nhất định không được xảy ra chuyện gì!”
Quanh người Thiên Sơn Tuyết xuất hiện hơi thở lạnh lùng, thân ảnh nháy mắt biến mất, nơi bị lòng bàn chân bị dẫm lên, mặt đất kết thành băng...
Mười phút sau.
Trang viên nhà họ Tô.
Tô Thương ngồi khoanh chân, trên trán toát ra những giọt mồ hôi, toàn tâm xuất thần, nhìn thấy mình có thể khống chế được chìa khóa của Đông phủ rồi.
Nơi xa.
Tô Du Du đang cùng Đoàn Tứ Hải đại chiến, cơ thể nhỏ bé, phát ra sức mạnh kinh khủng, thế mà ép Đoàn Tứ Hải liên tiếp lùi về phía sau.
"Xem ra là mình đã xem thường cái con bé này rồi, con bé có công lực, vượt xa tưởng tượng của mình."
Đoàn Tứ Hải vừa đánh vừa kinh sợ, khuôn mặt u ám, thầm nghĩ: "Nếu đã như vậy thì càng muốn giết nó, nếu không thì hậu quả khôn lường!"
"Mặc dù con bé công lực thâm sâu khó lường, nhưng nó lại không biết làm thế nào để vận dụng công lực của nó, cuối cùng thì cũng không phải đối thủ của mình."
Đoàn Tứ Hải bên ngoài đầy tự tin, trong ánh mắt lộ ra đầy sát khí.
Bây giờ, ông ta lựa chọn phương pháp là, bảo toàn thực lực, lấy lui làm tiến, vì thế không ngừng né tránh sự tấn công của Tô Du Du.
Đoàn Tứ Hải đã phát giác ra được, chân khí trong cơ thể Tô Du Du giờ đã tiêu hao hơn phân nửa, chỉ còn tồn lại một phần nhỏ mà thôi.
Chỉ cần mình chống đỡ thêm vài phút, đợi khi chân khí của Tô Du Du hao hết, không phải mình muốn làm gì thì làm sao?
Nghĩ đến đây, Đoàn Tứ Hải tiếp tục tránh né, mà không trực tiếp đánh nhau với Tô Du Du.
"Dám làm bị thương cha tôi, ông phải chết!"
Tô Du Du mặt trầm như nước, đã bị làm cho choáng váng đầu óc, liều lĩnh xuất thủ công kích, đuổi theo Đoàn Tứ Hải mà đánh.
Cứ như vậy, lại qua thêm hai phút đồng hồ, Tô Du Du đã mệt thở không ra hơi, khí tức toàn thân cũng đã yếu hết rồi.
Giờ phút này.
Chân khí trong cơ thể cô bé trải qua mười mấy phút tiêu hao, đã không còn lại bao nhiêu.
"Ha ha!"
Lúc này, Đoàn Tứ Hải híp hai mắt lại, lập tức dùng một chưởng đánh vào hướng Tô Du Du.
Tô Du Du thấy vậy, muốn điều động chân khí đánh trả, nhưng lại phát hiện ra, mình đã không còn bao nhiêu chân khí để điều động rồi, khuôn mặt lộ ra một vẻ lo lắng.
Ầm ầm!
Sau một hồi, trước khi Đoàn Tứ Hải tấn công tới, Tô Du Du phải đưa hai tay ra phòng ngự.
Có thể vì chân khí không đủ, cơ thể của cô bé trực tiếp bị đánh bay, phun ra một ngụm máu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 347
Chương 347