Chương 252
Nghe thấy lời nói của tên côn đồ kia, sắc mặt của ba người Trịnh Tuyết Dương đều tái nhợt. Bọn họ cũng biết rõ một khi trêu chọc đám côn đồ này thì hậu quả nghiêm trọng thế nào, cho dù là người có tiền cũng không chọc nổi.
"Được rồi người đẹp, đừng vùng vẫy nữa, có câu gì mà phải học cách hưởng thụ đấy!" Vẻ mặt của tên côn đồ dẫn đầu tràn đầy châm chọc.
"Không thể từ chối thì phải học cách hưởng thụ thôi.” Ngoài ra, một tên côn đồ khác mở miệng nói.
“Đúng đúng đúng, chính là ý đó..." Tên côn đồ dẫn đầu cười lớn: "Được rồi người đẹp, chúng ta bắt đầu đi."
Vừa dứt lời, tên côn đồ này đã đưa tay sờ gương mặt Trịnh Tuyết Dương một chút.
"Chát..."
Trịnh Tuyết Dương tức giận không thôi, theo bản năng giáng một cái tát lên mặt tên côn đồ kia.
Tên côn đồ bị đánh đến mức tỉnh mộng, hiển nhiên bọn họ không hề ngờ được một cô gái xinh đẹp giống như cừu non như thế mà lại dám đánh bọn họ.
“Đánh anh sao? Mẹ kiếp, nể mặt em mà em lại không biết xấu hổ như vậy! Thấy anh đây không đánh thì cho rằng bản thân mình lợi hại lắm đúng không?" Giờ phút này, tên côn đồ bị đánh kia vô cùng tức giận, anh ta cảm thấy bản thân mình rất mất mặt. Vốn dĩ cả đám bọn họ đều là dân đầu đường xó chợ, làm sao biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc chứ. Anh ta trực tiếp đá một cước vào ba người Trịnh Tuyết Dương khiển cả đám ngã lăn ra đất.
Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương vô cùng thống khổ, ba người bạn thân đỡ nhau đứng lên. Mà tình hình Trịnh Tuyết Dương là nghiêm trọng nhất, hiện tại cô đã sắp đứng không vững nữa.
Vừa rồi An Diệu Linh được bảo vệ tốt nhất, vì thế cô ấy nhanh chân chạy đến cản trước mặt Trịnh Tuyết Dương, lớn tiếng nói: "Các người dám đánh người, có tin tôi sẽ báo công an bắt các người không?"
"Báo công an hả?" Mấy tên côn đồ kia cười ha ha thật lớn.
"Em có lầm không em gái? Các người ra tay đánh người trước mà còn muốn báo công an sao?"
"Báo công an cũng được thôi, mọi người cùng nhau vào đồn ngồi một chút, xem thử ai sợ ai."
"Nhưng mà các anh vào đó rồi thì chắc chắn sau này các em không được sống tốt đâu đấy."
"Muốn xem thử mỗi ngày nhà cửa bị người khác đổ xăng sẽ có cảm giác gì không?"
Nghe thấy những lời này, sắc mặt An Diệu Linh tái nhợt. Cô ấy biết rõ trêu chọc đến những tên côn đồ này thì hậu quả nghiêm trọng thế nào.
Lúc này, Trịnh Tuyết Dương ôm bụng nói với Châu Tuệ Mẫn: "Tại sao cô phải làm mọi chuyện đến mức tuyệt tình như vậy chứ? Mâu thuẫn của chúng ta cũng chỉ là lúc đi học, chàng trai mà cô thích đã thích tôi mà thôi. Cô có cần thiết phải kêu những người này đến đối phó với tôi không?"
"Trịnh Tuyết Dương, nói những người này không hề có một chút quan hệ nào với tôi cả. Chuyện cô làm mà ngay cả cô cũng không nhận, bây giờ lại đổ lên người tôi sao? Cô cảm thấy là Châu Tuệ Mẫn tôi bắt nạt cô à?" Châu Tuệ Mẫn đi lên phía trước, trực tiếp hất ly rượu chát lên mặt Trịnh Tuyết Dương rồi lạnh lùng nói: "Gặp người không biết thì có phải mỗi ngày cô đều giả vờ mình là kẻ bị hại không? Rõ ràng cuộc sống đã nát bét, phát sinh quan hệ với không biết bao nhiêu thằng đàn ông mà còn ở đó giả vờ thuần khiết sao?" Bây giờ Châu Tuệ Mẫn đương nhiên không còn chút kiêng kỵ nào nữa, cô ta chỉ muốn úp một chậu phân lên đầu Trịnh Tuyết Dương để báo thù. Cô ta muốn dùng phương thức này để bêu xấu Trịnh Tuyết Dương, khiến cho đám con trai trong lớp không còn suy nghĩ gì với cô nữa.
Cho dù bây giờ tất cả mọi người đều đã kết hôn rồi nhưng nhớ đến những chuyện trước kia, Châu Tuệ Mẫn vẫn không thể tiếp nhận như cũ. Nhiều người yêu thích Trịnh Tuyết Dương như vậy, đối với cô ta mà nói chính là chuyện xấu.
Cô ta muốn để tất cả mọi người biết rằng mình ưu tú hơn Trịnh Tuyết Dương, tốt hơn Trịnh uyết Dương gấp mấy lần.
"Châu Tuệ Mẫn, cô đang nói bản thân mình đó hả? Từ lúc đi học, Tuyết Dương chưa từng yêu đương, ngược lại là cô đấy, cứ ba ngày hai bữa thì đổi bạn trai một lần. Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết!" An Diệu Linh phản bác.
"Cô nói bậy, có tin tôi xé rách miệng cô không?" Châu Tuệ Mẫn lập tức kích động, ban đầu trước khi cô ta gả cho Bạch Phúc An đã đi phẫu thuật vá lại màn trinh nên anh ta còn tưởng rằng trước nay cô ta chưa từng yêu đương. Giờ phút này, An Diệu Linh phơi bày mọi chuyện cô ta đã làm ra như vậy, làm sao cô ta có thể tiếp nhận được chứ?
Ngay lập tức, Châu Tuệ Mẫn tiến lên nắm lấy tóc An Diệu Linh.
Trịnh Tuyết Dương và Triệu Lan Hương nhìn thấy hai người nhìn thấy hai người phụ nữ đánh nhau thì đương nhiên cũng muốn ra tay trợ giúp.
Dưới tình huống ba đánh một, Châu Tuệ Mẫn chắc chắn không đánh lại. Bạch Phúc An hơi sửng sốt một chút rồi cũng hơi nóng nảy hơn.
Anh ta cũng không đoái hoài đến việc làm bại lộ mấy tên côn đồ kia là người của mình nữa, lớn tiếng mắng lên: "Mấy người còn đang xem kịch sao? Đánh cho tôi!"
Mấy tên côn đồ nghe vậy thì toàn bộ không hề có tâm tình thương hoa tiếc ngọc nữa, lần này trực tiếp kéo đám phụ nữ ra.
Tóc tai Châu Tuệ Mẫn rối bời như ổ gà vậy, hiện tại cô ta cũng chẳng thèm quan tâm nữa mà chỉ nói với Trịnh Tuyết Dương: "Bắt cổ ta lại cho tôi.”
"Chát..."
Nói xong, cô ta lập tức giáng một bạt tai lên mặt Trịnh Tuyết Dương, sau đó lại đánh thêm mười mấy cái khiến cả gương mặt Trịnh Tuyết Dương đều sưng lên.
"Thứ gái điểm, cô dám đánh tôi sao? Hôm nay cô không quỳ xuống thì đừng hòng đi ra ngoài.” Vẻ mặt Châu Tuệ Mẫn tràn ngập lửa giận.
Bạch Phúc An cũng không chút kiêng kỵ mà bước lên phía trước tát Triệu Lan Hương và An Diệu Linh một cái, lớn tiếng nói: "Dám đánh vợ tôi, hai người không biết chữ chết viết thế nào sao?”