"Em đó!"
<
"Hử?" Tô Du Du nhíu mày, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Tinh Hà một cái.
"Á, em em em... Là em nói láo."
Tô Tinh Hà sợ hú hồn, nhanh chóng lùi về sau mấy bước, dùng giọng điệu cầu xin tha thứ nói: "Chị, chị gái, chị không được đánh em đâu, em là em trai ruột đáng yêu của chị, nếu lỡ chị đánh em bầm dập xấu xí sau này em không tìm được vợ thì làm sao."
"Phụt!"
Tô Du Du nghe vậy nhịn không được cười thành tiếng, bĩu môi nói: "Tô Tinh Hà, em mới bây lớn mà đã muốn tìm vợ rồi à, không thấy xấu hổ hả!"
"Xí, chuyện này có gì đáng xấu hổ đâu, đàn ông tìm vợ là chuyện thường tình mà."
Tô Tinh Hà ngẩng đầu ưỡn ngực, trịnh trọng nói: "Hơn nữa, Tô Du Du, vốn dĩ chị không hiểu khổ tâm của em."
"Em tìm vợ không phải vì bản thân, mà em tìm là vì mẹ."
"Mẹ chăm sóc hai chúng ta quá vất vả, ngày nào cũng đều giặt quần áo nấu cơm cho chúng ta, em đau lòng lắm."
Tô Tinh Hà ngay thẳng nói: "Em đã suy nghĩ kỹ rồi, chờ sau này khi em lớn lên em sẽ cưới 18 cô vợ, để cho các cô ấy giặt quần áo, nấu cơm, quét nhà lau bàn, thế thì mẹ sẽ không vất vả như vậy nữa."
"Tô Du Du, chị đối xử với em tốt chút đi, sau này em sẽ bảo vợ em giặt quần áo cho chị, còn bảo các cô ấy nấu ăn ngon cho chị." Tô Tinh Hà nghiêm túc nói.
"Xì, chị mới không thèm."
Tô Du Du bĩu môi, sau đó nhớ tới Tô Thương, mới vừa vui vẻ được một lát đã lại buồn bã: "Nếu có cha ở đây thì tốt rồi."
Vừa nói xong, Tô Du Du lập tức nghẹn ngào, hốc mắt hơi ướt, nước mắt tuôn trào.
"Tô Du Du, con gái mấy chị thật là, động một chút là khóc, phải chi bà nội truyền công lực trăm năm cho em là được rồi."
Tô Tinh Hà thấy Tô Du Du khóc thì khinh bỉ bĩu môi, nhưng không dám nói ra suy nghĩ trong lòng vì sợ bị đánh, chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chả biết Tô Thương kia có cái gì tốt!"
"Tô Tinh Hà, em nói xem cha có còn sống hay không?" Tô Du Du chợt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nghẹn ngào nói: "Sao chị cứ luôn cảm thấy cha vẫn chưa chết."
"Chắc chắc ông ta chết rồi, mẹ sẽ không lừa chúng ta đâu. Tô Du Du, chị đừng nghĩ đến ông ta nữa, cứ coi như ông ta không tồn tại."
Tô Tinh Hà không hề quan tâm Tô Thương, nhưng thấy Tô Du Du đau lòng, trong lòng cậu bé cũng không thoải mái, vì thế chuyển đề tài: "Tô Du Du, chị nói cho em nghe với, ở thành phố chơi vui không, mấy ngày nay chị ở Giang Bắc chơi gì vậy?"
"Vui lắm."
Tô Du Du vừa lau nước mắt, vừa nhớ lại những chuyện khi ở cùng Tô Thương: "Trong thành phố có rất nhiều đồ ăn ngon, có cả khu vui chơi. Cha dẫn chị tới khu vui chơi, chị đã chơi vòng xoay ngựa gỗ nè, chơi đu quay, với cả xe lửa nhỏ nổi tiếng trên mạng nữa..."
Pla pla pla, Tô Du Du nói không ngừng, nước mắt cũng theo đó tuôn trào.
Có điều Tô Tinh Hà không nhìn thấy nước mắt của Tô Du Du, mà bị thành phố trong miêu tả của Tô Du Du hấp dẫn.
"Thì ra thành phố vui như vậy..."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 365
Chương 365