Lâm Thu Sam trừng mắt nhìn Lâm Yên trách mắng: “Vừa rồi nếu không phải Lâm Nhất ra tay, Tiêu Phong kia sẽ tha cho muội sao? Sao mà chẳng rút ra được bài học nào…”.
“Thực lực của Chung huynh quả thực khiến người ta được mở rộng tầm mắt, chẳng qua chỉ là tu vi Huyền Võ tầng thứ 4 mà lại có thể đánh lui Tiêu Phong!”.
Cố Bắc Huyền chắp tay nói.
Trần Lăng cười đáp: “Ta nói từ trước rồi, thực lực của Chung huynh không có bất kỳ vấn đề gì, gia nhập với chúng ta chỉ có trăm lợi chứ không hại”.
Như lúc nguy cấp, ra tay đánh lui Tiêu Phong, đã không còn có ai hoài nghi về thực lực của Lâm Nhất nữa.
Lâm Yên cũng định đi xin lỗi, nhưng vừa nghĩ đến đối phương đã từng cho mình một bạt tai liền cảm thấy không thoải mái.
Nơi sâu tít trong rừng núi, những đồng minh âm thầm ẩn náu quan sát mọi chuyện đều ảo não bỏ đi.
Vốn dĩ tưởng là sẽ được tiếp tục đả kích kẻ sa cơ, tăm tia được một cơ hội chiếm lợi, mà không biết từ đâu lại nhảy ra một tên Chung Vân Tiêu.
Trong lòng tất cả mọi người đều có chung một nghi hoặc, Chung Vân Tiêu? Tên Chung Vân Tiêu này lại là ai?
Trong ngoại môn, từ lúc nào lại lòi ra thêm một cao thủ thế này vậy.
Rầm!
Bỗng nhiên, bên trong lòng của mặt hồ trong suốt phía xa xa bắ n ra một luồng kiếm quang rực rỡ, ánh kiếm vút thẳng lên trời. Những người đứng trong phạm vi mười dặm quanh đó đều nhìn thấy rất rõ ràng, làn sương độc xám xịt nhanh chóng tan đi bằng tốc độ mắt người có thể nhìn thấy được.
Nếu như đứng từ chỗ bục quan vân nhìn qua, trong rừng núi rậm rạp cây cối ở bên ngoài của Kiếm Chủng bỗng xuất hiện bảy trụ sáng chọc thẳng lên trời.
“Cỏ Kiếm Hoàng đã sinh rồi!”
Dị tượng như vậy, bỗng khiến tất cả đệ tử và trưởng lão đứng trên bục quan vân đều sôi sục cả lên.
Ván cược trước đó đã khiến cuộc tranh giành cỏ Kiếm Hoàng bị đẩy lên mức cao nhất.
Từ trên xuống dưới, tất cả mọi người ai nấy đều rất mong chờ để được nhìn thấy người đầu tiên lấy được gốc cỏ Kiếm Hoàng.
Mắt của nhóm người Lâm Thu Sam đều sáng rực lên, vui sướng nói: “Sương độc quả nhiên đã tan đi nhiều, đợi thêm một lúc nữa là có thể đi xuyên qua rồi”.
Không chỉ là Lâm Thu Sam, tất cả những đồng minh trốn trong bóng tối của rừng rậm cũng đều vui vẻ hẳn lên.
Trong sự quan tâm của tất cả mọi người, những nhân tài đứng đầu đang đợi để tranh đoạt cỏ Kiếm Hoàng, cuối cùng cũng đã chính thức được vén màn.
Sương độc còn chưa tan biến hết mà đã có rất nhiều bóng người thì triển thân pháp lao vun vút vào sâu trong rừng.
Vút vút vút!
Những âm thanh chói tai xuyên qua bầu không khí vang lên bên trong rừng núi, đệ tử của các đại đồng minh lúc trước ẩn nấp trong bóng tối đang điên cuồng lao đi, ở bên đó quang mang như một cây cột, kiếm ý xộc thẳng lên trời.
Mặt nước hồ vốn trong vắt, dưới ánh sáng chiếu rọi từ kiếm quang càng trở nên chói mắt.
“Đúng là nóng vội…”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 785
Chương 785