"Ông đều nghe thấy hết rồi, nhưng mà, Khổ Mộc, cháu nghĩ sai một chuyện rồi."
<
Trương Trọng Ngu cười nói: "Giết chết cháu trai ruột của sơn chủ Thái Sơn là chuyện nhỏ, ân oán giữa nhà họ Tô và vùng đất tế trời mới là rắc rối lớn."
"Hử?"
Trương Khổ Mộc khựng người lại, sau đó dường như nghĩ tới cái gì liền nghiến răng nói: "Tô...họ Tô...Tổ sư gia, lẽ nào nhà họ Tô ở Giang Bắc chính là người đã bắt đi Thạch Ngọc Yến tiểu thư..."
"Đúng vậy."
Trương Trọng Ngu gật đầu và nghiêm nghị nói: "Trong đại hội võ thuật giữa trăm môn phái cách đây hơn 20 năm, Thạch Ngọc Yến, con gái của sơn chủ núi Thái Sơn đã cạnh tranh với một thanh niên họ Tô để giành lấy vòng nguyệt quế, và kết quả là thất bại thảm hại."
"Đường đường là đại hội võ thuật của trăm môn phái, có tầng tầng lớp lớp thiên tài xuất chúng, tam đại thế lực còn cử đến cao thủ tuyệt đỉnh của tông phái mình đến tranh đấu, nhưng đáng tiếc cuối cùng lại bị một kẻ ngoại đạo giành được vòng nguyệt quế.
Trương Trọng Ngu nở một nụ cười đầy ẩn ý, rồi nói: "Còn người thanh niên họ Tô từ đầu đến cuối đều không tiết lộ họ tên, anh ta khai rằng mình tham gia vào đại hội võ thuật của trăm môn phái chỉ để nói với giới võ thuật rằng họ Tô trước đây, đã trở lại!"
"Từ đó về sau, thanh niên họ Tô kia liền mai danh ẩn tích, không ai biết anh ta là ai, chỉ biết anh ta họ Tô mà thôi."
"Về sau, Thạch Ngọc Yến con gái của sơn chủ Thái Sơn, cũng giống như bị bốc hơi khỏi thế gian y như vậy, có người đoán cô ấy có cảm tình với người thanh niên họ Tô kia, cho nên đã cùng với thanh niên họ Tô kia bỏ trốn, nhưng cụ thể như thế nào thì không ai biết được, cho dù là sơn chủ Thái Sơn cũng đều không biết rõ sự tình."
Trương Trọng Ngu cười nói: "Ông cũng chỉ là mấy ngày trước ở chỗ lão môn chủ Thiên Cơ Môn nghe được ngọn nguồn chuyện này mà thôi."
"Sau khi Thạch Ngọc Yến bại dưới tay của thanh niên họ Tô kia, thì hai người đúng là có rơi vào lưới tình của nhau, thế là cô ấy liền đổi tên thành Giang Ngọc Yến cùng với thanh niên họ Tô kia đến Giang Bắc mai danh ẩn tích."
Trương Trọng Ngu nở một nụ cười: "Không sai, thanh niên họ Tô đó chính là cha của Tô Thương, Tô, Thần, Binh!"
"Cái gì, lại có chuyện đó nữa sao!"
Trương Khổ Mộc khó có thể tin được, không nhịn được liền hỏi tiếp: "Tổ sư gia, tình hình của Tô Thần Binh, cháu cũng có biết, ông ta từng gia nhập quân ngũ, là đại tướng, nhưng mà cảnh giới cũng không vượt qua tông sư, giữa các nước có quy định, cấp bậc tông sư trở lên của giới luyện võ không được phép tham gia vào cuộc chiến của đất nước."
"Mà quán quân của đại hội võ thuật của trăm môn phái, thực lực chắc chắn là thâm sâu khó lường, bây giờ đã hơn hai mươi năm rồi, Tô Thần Binh đã hơn bốn mươi tuổi, thực lực của ông ta, chắc chắn đã khủng khiếp hơn rất nhiều rồi mới đúng."
Trương Khổ Mộc nói tiếp: "Nhưng dựa vào những gì cháu biết thì trong đoạn thời gian này nhà họ Tô rất là thảm, trước sau gặp phải rất nhiều nguy nan, Tô Thần Binh thì bị đánh đến hai lần, nguy hiểm đến tính mạng, cái này giải thích không được mà, cứ coi như là ông ta ẩn giấu thực lực, cũng không thể trong lúc nguy cấp cũng không ra tay."
"Ha ha."
Trương Trọng Ngu vuốt chòm râu rồi cười nói: "Ông ta... năm đó...bị sụp bẫy rồi, sau khi tham gia đại hội võ thuật của trăm môn phái xong, ông ta gia nhập quân đội để tìm lối thoát trong cuộc tàn sát, nhưng thật không may, ông ta đã thất bại."
"Chuyện này..."
Trương Khổ Mộc mặt tràn đầy hoang mang, hỏi tiếp: "Tổ sư gia, nhà họ Tô rốt cuộc có lai lịch như thế nào, vì sao năm đó Tô Thần Binh lại có thể có sức mạnh trấn áp được tất cả các thiên tài khác, lẽ nào nhà họ Tô so với ba đại thế lực còn khủng khiếp hơn sao?"
"Cái này à."
Nhắc tới nhà họ Tô, trong mắt Trương Trọng Ngu hiện lên một tia sợ hãi, lẩm bẩm nói: "Họ Tô trước kia là cấm kỵ trong giới võ lâm cổ đại, hơn trăm năm nay không ai dám nhắc tới, phải biết rằng, đồ vật cũ của nhà họ Tô ở Côn Luân từ lâu đã trở thành đất vàng hết rồi, ngày nay càng không nên nhắc tới. "
"Khổ Mộc, cháu phải nhớ kỹ, đừng bao giờ đắc tội với Tô Thương, đừng bao giờ đắc tội với nhà họ Tô, giới võ thuật tương lai chắc chắn sẽ là của nhà họ Tô, cái này không phải là do ông nói mà là do lão môn chủ tính ra được thiên cơ!" Trương Trọng Ngu nghiêm túc căn dặn.
"Vâng!"
Biểu cảm Trương Khổ Mộc cực kì nghiêm túc, ghi nhớ kỹ trong lòng.
"Vùng đất tế trời, ông sẽ đích thân đi một chuyến, ha ha, lão môn chủ đã cho ông một cách để hóa giải chuyện này."
Trương Trọng Ngu mỉm cười rồi nhìn sang Trương Khổ Mộc, thì thầm nói: "Tô Thương...không, bây giờ nên gọi là điện chủ rồi."
"Thủ đoạn của điện chủ, đúng là dị thường, cậu ta có thể đem đá năng lượng chuyển hóa thành chân khí cho những người luyện võ tùy ý hấp thụ, hiệu quả cũng ngang ngửa với Đề Hồ Quán Đỉnh, không tệ, không tệ mà."
"Nếu như điện chủ có lòng thì há chẳng phải có thể tùy ý tạo nên cao thủ thiên tông hay sao?"
Nghĩ đến đây, Trương Trọng Ngu dặn dò nói: "Khổ Mộc, ra lệnh xuống dưới, cật lực đi thu thập đá năng lượng, cho dù là giá đắt cỡ nào cũng đừng để ý!"
"Vâng!"
Trương Khổ Mộc cung kính trả lời, dường như đã thấy được sự huy hoàng, cường thịnh của Dược Vương Điện dưới sự dẫn dắt của điện chủ.
"Sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn, ha ha, ông già này tới đây."
Trương Trọng Ngu lẩm bẩm cười nói, sau đó bóng dáng trong nháy mất biến mất trong màn đêm...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 420
Chương 420