TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 320

Chương 320

“Tôi không có ý gì cả, chỉ là bây giờ Trịnh Tuyết Dương cô giỏi giang như vậy, chuyện phức tạp như thế cũng có thể giải quyết được, vậy thì chuyện nhỏ nhặt như thế này sao có thể làm khó cô được phải không?” Trịnh Chí Dụng cười nói.

“Đúng vậy! Chí Dụng nói không hề sai, bây giờ bên ngoài mọi người cũng đang nói ở trong nhà họ Trịnh chỉ có Tuyết Dương là người giỏi nhất. Dù sao bây giờ ở thành phố Hải Dương cũng chỉ có một mình con lấy được vốn đầu tư của tập đoàn đầu tư Bùi thị!”

“Có Tuyết Dương ra tay thì chắc chắn sẽ thành công!”

“Tuyết Dương, bây giờ chúng ta phải tạo cho còn áp lực, mà đôi khi áp lực lại chính là động lực, chỉ có như vậy con mới dốc hết sức lực để ứng phó!”

Nghe thấy Trịnh Chí Dụng đang làm khó dễ cho Trịnh Tuyết Dương, lúc này không ít người trong nhà họ Trịnh cũng tiến lên phụ họa thêm.

Nói chung chỉ cần chuyện mất thể diện này không rơi trúng đầu mình là được, hơn nữa gần đây Trịnh Tuyết Dương quản lý chuyện tài chính của công ty rất chặt chẽ, có nhiều người nhà họ Trịnh không tìm được cách nào để moi tiền trong công ty cho nên mỗi người đều cảm thấy không quen. Vì thế ai có thể bỏ qua được cơ hội để đả kích Trịnh Tuyết Dương như thế này chứ.

“Đủ rồi, im miệng hết đi!” Ở đây chỉ có ông cụ Trịnh hiểu rõ chuyện này quan trọng như thế nào với nhà họ Trịnh.

Nếu là ngày thường, có lẽ ông ta cũng sẽ giúp Trịnh Chí Dụng một tay để đàn áp Trịnh Tuyết Dương. Nhưng hôm nay lại hiểm khi thay đổi tinh net, nhìn Trịnh Tuyết Dương rồi nói: “Tuyết Dương, cháu đi đi, hãy làm hết khả năng có thể, nếu thất bại thì ông cũng sẽ không trách cháu đâu.”

Bởi vì ông cụ Trịnh cũng hiểu rõ ràng, Trịnh Tuyết Dương chấp nhận đi thì nhà họ Trịnh vẫn còn có một cơ hội.

Nhưng nếu Trịnh Tuyết Dương bị ép quá mức, có khi sẽ trở mặt ngay lập tức, như vậy thì nhà họ Trịnh ngay cả một chút cơ hội cũng không có.

Cho dù ông ta không hài lòng với Trịnh Tuyết Dương, nhưng trong lúc này cũng phải dỗ dành cô.

Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương rất khó xử, ông cụ Trịnh càng như thế thì áp lực của cô càng lớn. Vì cô biết rõ, nếu chuyện này một khi thất bại, Trịnh Chí Dụng sẽ bắt tay với những người khác mượn chuyện này để lấy cớ công kích cô.

Thậm chí bây giờ ông cụ Trịnh cũng có thái độ rất tốt với cô thì đến lúc đó cũng sẽ thay đổi sắc mặt. Dù sao chuyện như thế này cũng không phải mới chỉ xảy ra một hai lần.

Ở bên cạnh, mặt Thanh Linh cũng rất khó coi, chuyện này rõ ràng là một cái hố lửa, nhưng mỗi một người trong nhà họ Trịnh đều muốn đẩy Trịnh

Tuyết Dương nhảy vào trong đó, không có một người nào chịu đứng ra giải vây giúp con bé.

“Ông nội, cháu..” Ngay lúc Trịnh Tuyết Dương chuẩn bị lên tiếng lần nữa thì Bùi Nguyên Minh đột nhiên thở dài một hơi, đứng lên.

“Thưa ông, hay là để cháu đi cho.” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh, mặc dù anh không có chút hứng thú gì muốn giúp đỡ nhà họ Trịnh, nhưng anh không chịu nổi khi nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương bị người khác làm khó dễ.

Chỉ là lúc anh nói ra câu này đã khiến mọi người bật cười, người này rốt cuộc có hiểu rõ chính mình hay không vậy? Để cho anh ta đại diện cho nhà họ Trịnh đi gặp mặt Nạp Hoàng Chi ư? Nếu không bị đuổi ra khỏi cửa thì đúng là có ma!

“Bùi Nguyên Minh, có phải hôm nay lúc ra khỏi nhà anh quên không mang theo não rồi đúng không? Để cho anh đi, chuyện này khong phai rõ ràng là khiến cho nhà họ Trịnh chúng tôi bị mất thể diện hay sao!”

“Đến lúc đó, không chỉ có nhà họ Trịnh bị mất thể diện, không chừng lúc đó còn đắc tội với cả nhà họ Nạp ở Thiếu Thành, trách nhiệm đó thì ai có thể gánh vác được hả?”

“Không biết tự lượng sức mình, anh thật ngu ngốc, anh cho rằng mình có thể thay mặt cho nhà họ Trịnh sao?”

“Không sai, anh chính là một tên ở rể của nhà họ Trịnh mà thôi, anh cơ bản không phải là người nhà họ Trịnh. Nếu ngày nào đó nhà họ Nạp biết được chúng ta không có thành ý như vậy thì hậu quả sẽ khó mà lường được!”

Trịnh Chí Dụng thẳng thắn, cười đầy lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, gần đây mày rất lộng hành thì phải! Có phải là do Trịnh Tuyết Dương có quyền thế, mày đã cho rằng anh chính là một nhân vật có số má ở nhà họ

Trịnh rồi hả?”

“Mày chỉ là một tên ở rể, làm sao mà chuyện gì cũng dám thò một chân vào thế hả? Nếu không thì sau này chức tổng giám đốc của nhà họ Trịnh cũng cho anh là luôn được không?”

Vừa nói đến chuyện này, sắc mặt ông cụ Trịnh đã hơi thay đổi, vẻ mặt có chút khó coi.

Trịnh Chí Dụng đang mia mai anh, ám chỉ anh, cảnh cáo anh biết nếu như không tự quản lý mình cho tốt thì sau này rất có thể sẽ mất luôn cái vị trí con rể của nhà họ Trịnh.

Có thể nói, Trịnh Chí Dụng dám nói những lời như vậy vào thời điểm này cũng coi như lá gan của anh ta cũng không hề nhỏ.

Lúc này sắc mặt của ông cụ Trịnh cũng đã hơi đen lại, nhưng vẫn không chủ động lên tiếng. Ngược lại ông ta muốn xem xem Trịnh Chí Dụng sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

“Như anh đã nói, tôi không phải người nhà họ Trịnh, cho nên tôi được nhà họ Nạp mời tham gia buổi đánh giá đồ cổ, không có nghĩa là nhà họ Trịnh cũng được mời, nhưng vì Tuyết Dương, tôi chấp nhận đi để cho nhà họ Trịnh được tranh thủ cơ hội.” Bùi Nguyễn Minh thản nhiên noi.

“Phì…” Trịnh Thu Hằng che miệng, bật cười, nói: “Bùi Nguyên Minh, mày đúng là rất được đấy! Anh nói cứ giống như là mình nhận được lời mời vậy, sao mày lại có thể khoác lác được như vậy chứ, không sợ thổi tung nóc nhà hay sao hả?”

“Thật sự tôi đã nhận được lời mời, hơn nữa còn do đích thân chính cô cả của nhà họ Nap mời tôi.” Bùi Nguyễn Minh nhàn nhat mở miệng nói.

Đọc truyện chữ Full