“Nhưng đó là vận mệnh của thằng bé, chính vì nó mượn vật chí bảo, thì mới có thể khống chế được bát môn còn lại, vật chí bảo trong người Tinh Hà, trừ phi ông già cổ hủ kia ra tay, nếu không thì cũng không ai có thể làm tổn thương được cho thằng bé.”
<
Thiên Sơn Tuyết mỉm cười: “Mấy ngày nay ông nội mất đi bảo bối, sắp phát điên lên rồi, ông ấy biết được tung tích của Tinh Hà, đã đích thân xuống núi đi tìm thằng bé, tôi đoán rất nhanh thôi là ông có thể tìm được Tinh Hà.”
“Tô Thương, đợi ông nội bắt được Tinh Hà về núi Cửu Phong, tôi sẽ đem nó đến trước phần mộ, để dạy dỗ nó trước mặt anh.”
Thiên Sơn Tuyết nói tiếp: “Bỏ nhà ra đi, chuyện này nói to cũng không to, mà nhỏ thì cũng không nhỏ.”
“Tôi biết là tôi ra tay đánh thằng bé, anh ở dưới suối vàng có thiêng, chắc chắn sẽ rất đau lòng, dù sao thì nó cũng là con trai ruột của anh, nhưng cũng hết cách rồi, ngọc bất trác bất thành khí *”
* Có nghĩa là viên ngọc vốn dĩ là một vật rất đẹp đẽ, nhưng dù có đẹp mà không được mài giũa thì cũng không thể trở thành một món trang sức đẹp đẽ được. Cũng như con người phải được dạy dỗ đến nơi đến chốn thì mới trở thành một người tử tế.
“Du Du đem con gấu bằng vải mà con bé thích nhất để lại ở đây cho anh, anh xem con bé quan tâm anh nhiều chưa kìa, con búp bê bằng vải này, đến tôi mà con bé cũng không cho đụng vào.”
“Tô Thương, tôi...”
Ban đầu, Thiên Sơn Tuyết muốn dùng vẻ mặt tươi cười để che giấu đi sự đau thương của bản thân, nhưng càng cười thì sống mũi lại càng cay, rồi khóc lớn lên, lẩm bẩm nói: “Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tư lượng, tự nan vong*, Tô Thương,...”
* Đây là ba câu thơ được trích trong bài từ theo điệu Giang Thành Tử, tác giả đã viết bài từ trong thời gian làm quan xa nhà, sau một đêm nằm mộng, tác giả đã mơ thấy người vợ đã khuất vào mười năm trước. Tình ý miên man ngỡ như đã ở ngoài vòng thời gian và đôi bờ sinh tử không còn là sự cách biệt. Dịch nôm na là: Đã mười năm qua, hai ngã âm dương mênh mông mờ mịt, dù không muốn nghĩ, nhưng lòng này chẳng thể quên được.
Lúc này ba người Tô Thương, Tô Tinh Hà, Lý Nguyệt ngồi taxi đến biệt thự ven sông.
“Wow, anh trai, đây là chỗ anh ở sao? Thật lớn thật đẹp!”
Tô Tinh Hà đi vào phòng khách, nhìn thấy nội thất trang hoàng lộng lẫy, lập tức ngồi trên sô pha, hai mắt sáng lên nói: “Thoải mái, thật mềm mềm, so với nhà em còn thoải mái hơn nhiều.”
Lý Nguyệt mỉm cười nói: “Tinh Hà, hoàn cảnh nhà em rất kém sao?”
“Không thể nói là rất kém, chỉ có thể nói là vô cùng kém.”
Tô Tinh Hà nói thật: “Em đã sống trên núi từ khi còn nhỏ. Trong nhà không có ghế sofa. Em chỉ thấy thứ này trên TV.”
Nói xong, Tô Tinh Hà nhìn về phía Tô Thương, lấy lòng cười nói: “Anh trai, em quyết định rồi, từ nay về sau thề sống chết đi theo chú, em bằng lòng làm tay chân trung thành nhất của chú, thay anh giải quyết các loại truyện lặt vặt, anh không thể đuổi em đi.”
Nghe vậy, khóe miệng Tô Thương nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, ẩn ý nói: “Chỉ cần em không chủ động rời đi, anh nhất định sẽ không đuổi em đi.”
“Ha ha, anh trai tốt, quả nhiên là anh trai tốt của em… Này, từ từ, anh trai, vẻ mặt này của anh có chút không thích hợp?” Tô Tinh Hà nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Tô Thương, mơ hồ có cảm giác bất an.
“Tô Thương, chiều nay em muốn đi đến trường học một chuyến, không ở cùng các anh được, anh phải chăm sóc cho Tinh Hà thật tốt đấy.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 451
Chương 451