TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 344

Chương 344

Nhưng mà ngay lúc này, Trương Đình đứng bên cạnh hơi nhếch khóe mắt lên, ông ta đưa tay ra ngăn cản Trương Lăng, không cho gã ta nói nữa.

Mặc dù động tác của Bùi Nguyên Minh nhìn có vẻ tùy tiện, thậm chí còn có chút trẻ con nhưng ai có mắt nhìn đều nhận ra được sự nâng niu xem trọng bên trong.

Nhìn từ góc độ này, Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không phải là kẻ thích làm bậy, dường như bản thân cũng đã nghe nói về phương pháp tương tự như vậy ở đâu đó rồi…

Keng!

Bùi Nguyên Minh lại búng ngón tay, một lúc sau lại áp tai lên đồ sứ, yên lặng lắng nghe.

Làm xong mấy việc này, anh mới đặt món đồ sứ xuống, nhìn Nạp Hoàng Chi, nói: “Ông ơi, ông định bán thứ này phải không?”

Nạp Hoàng Chi cười nói: “Nếu như có người biết xem hàng tốt, tôi có thể

bán với giá bèo là mười bảy tỷ”.

Mười bảy tỷ ư?

Nghe mức giá này, nhiều người không khỏi hít vào một tràn khí lạnh, đây rõ ràng là hàng dỏm, vậy mà được rao bán với giá mười bảy tỷ?

Cho dù mười bảy tỷ kia có thể mua được quan hệ với nhà họ Nạp, nhưng vấn đề là cái giá này quá cao, mà món đồ dỏm kia ước chừng còn chưa tới hai trăm nghìn.

“Mười bảy tỷ à? Được, tôi sẽ mua nó.” Kết quả là không đợi người khác ra giá, Bùi Nguyên Minh đã mở lời trước.

Nạp Hoàng Chi liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cách đầy ẩn ý, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Được, vậy thì bán cho cậu.”

“Ha ha ha…”

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người đứng xung quanh không khỏi phì cười, cái thằng ở rể này đúng là, vậy mà dám bỏ ra mười bảy tỷ để mua? Anh ta có thể bỏ ra được nhiều tiền như vậy không chứ?

Trương Lăng là người đầu tiên lên tiếng chế nhạo: “Thằng nhóc, mày đang chọc cười bọn tao đấy à? Còn làm ra vẻ giành được món hời mới ghê chứ? Mày có nổi mười bảy tỷ không hả?”

“Thứ này nhiều nhất là hai trăm nghìn thôi, mày đắc ý cái gì hả?”

“Đúng thế, hội trưởng Trương nói rồi, thứ này là giả. Cậu vẫn còn ở đây giả vờ giả vịt làm gì?”

Ban nãy Nạp Hoàng Chi có nói, mọi người tới đây đều có thể tự do lên tiếng, cho nên hiện tại ông ta cũng không để ý tới mấy lời này, huống chi dè biu một thằng ở rể thì đã làm sao chứ?

Không thấy học trò của hội trưởng Trương Đình, Trương Lăng đang cầm đầu châm chọc sao?

Trong giới đồ cổ của thành phố Hải, hai thầy trò này chính là đại diện cho uy quyền.

Giữa mấy tiếng cười nhạo vang vọng cả hội trường, vẻ mặt của Nạp Nhã Lan phức tạp đến đỉnh điểm, Bùi Nguyên Minh mua đồ của nhà họ Nạp dĩ nhiên là chuyện tốt. Nhưng vấn đề trông anh chẳng khác gì một tên bịp bợm.

Trịnh Tuyết Dương đứng ở xa kia, lúc này vẻ mặt trông u ám đến tội, trong mắt không giấu được nỗi thất vọng. Cứ tưởng ông chồng ở rể nhà mình sẽ có ý kiến khác lạ gì, để cho người ta sáng mắt, nhưng cuối cùng lại đưa ra kết luận nhanh như vậy.

Đây chẳng phải là rõ rồi sao, trước đây hắn cũng chỉ là mèo mù vớ phải cá rán mà thôi! Trịnh Chí Dụng cười lạnh một tiếng, cho dù phải quỳ trên đất, nhưng trên mặt vẫn tràn trề oán hận, nói: “Cái thứ rác rưởi này mà cũng dám mạnh mồm bỏ mười bảy tỷ ra mua đồ giả. Để tôi xem, thằng này lấy đâu ra mười bảy tỷ đây! Nhà họ Trịnh chúng tôi cũng sẽ không giúp cậu ta che đậy đâu.”

Chuyện này nói ra khiến ai nấy đều cảm thấy kì lạ, nếu anh con rể này không bị nhà họ Trinh lật tẩy, không lấy ra được mười bảy tỷ đó, thì hôm nay phải xem xem anh ta định kết thúc chuyện này như thế nào!

Vẻ mặt Trương Đình đậm ý cười, ông ta nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, trầm giọng nói: “Thanh niên trẻ người non dạ đôi lúc cũng phải khiêm tốn một chút mới tốt. Nhiều khi cứ cố bốc đồng tạo nét như vậy, trước sau gì cũng phải chịu cảnh mất mặt thôi.”

Nói xong, Trương Lăng càng thêm đắc ý, nghĩ tới cảnh Bùi Nguyên Minh sắp phải mất hết thể diện trước mặt mọi người, gã ta càng vui mừng khôn xiết.

Mặc dù Nạp Nhã Lan không nói không rằng, nhưng trong mắt chất đầy nỗi tiếc nuối, cô không nghĩ tới người đàn ông mà mình xem trọng lại có dáng vẻ như thế này!

Cả hội trường chỉ có mỗi một mình Nạp Hoàng Chi là biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, ông đưa tay ra vỗ vỗ vai Bùi Nguyên Minh, thản nhiên nói:

“Có một số thứ, thì nên tự mình đấu tranh, có một số chuyện, chỉ có thể tự mình nói ra. Cậu hiểu ý tôi chứ?” Bùi Nguyên Minh cười nói: “Ai hiểu tôi thì sẽ hiểu, ai không hiểu, tôi cũng chẳng cần.Ngài Nạp, nếu mấy người này đã không hiểu, thì để tôi dạy cho bọn họ. Dễ thôi mà!”

Nghe cuộc nói chuyện giữa Bùi Nguyên Minh với Nạp Hoàng Chi, Trương Đình có chút nghi ngờ thoáng qua, nhưng ông ta vẫn lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Thật nực cười, còn ra vẻ thần bí gì chứ! Vậy mày nói cho tao biết, thứ này đáng giá mười bảy tỷ chỗ nào?”

Đọc truyện chữ Full