TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 347

Chương 347

Mọi người theo bản năng nhìn qua, người nói rõ ràng là Trương Lăng.

Lúc này vẻ mặt gã ta lộ ra sự khinh miệt, ý trong lời nói cực kỳ rõ ràng.

Về chuyện xưa của chiếc Văn Tư Bình, nhất định là do Nạp Hoàng Chi nói cho Bùi Nguyên Minh biết.

Lời này nói ra, không ít người lộ ra vài phần suy tư.

Trương Lăng là hội trưởng Trương của giới đồ cổ ở thành phố Hải Dương, ngay cả ông ta còn không giám định ra, mà Bùi Nguyên Minh lại có thể giám định ra được?

Chuyện này thấy thế nào cũng hơi kỳ lạ.

Chẳng qua lúc này Trương Lăng là đang ám chỉ Nạp Hoàng Chi giúp Bùi Nguyên Minh gian lận, mọi người không dám hùa theo.

Xúc phạm Bùi Nguyên Minh thì không sao, nhưng làm mất lòng Nạp Hoàng Chi mới phiền phức. Nạp Hoàng Chi bình tĩnh nói: “Cậu Trương, ý của cậu là, tôi bao che cho

Bùi Nguyên Minh?”

Trương Lăng cung kính nói: “Thầy Nạp Lan, tôi không dám nói như vậy.”

“Chẳng qua, vật đó ngay cả thầy của tôi còn nhìn sai, thì một tên ở rể vô dụng như vậy, lại có thể giám định ra, nên trong lòng tôi có không tránh khỏi nghi ngờ.”

Nạp Hoàng Chi cười như không cười nói: “Vậy ý của cậu muốn thế nào?” “Vẫn tiếp tục đấu, chỉ có điều lúc này đồ cổ được lấy ra, không phải là nhà họ Nạp.” Trương Lăng nói.

Nói xong người ta lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, gã cũng không tin nếu không còn sự trợ giúp của Nạp Hoàng Chi, Bùi Nguyên Minh có thể thắng được thầy của gã.

“Được.”

Nạp Hoàng Chi cũng không phản đối, tuy rằng hành động của Trương Lăng rất bất lịch sự, nhưng đây cũng do chính ông đã nói, ai cũng có thể nói ra ý kiến của mình:

Nếu một chút rộng lượng bao dung cũng không có, Nạp Hoàng Chi cũng không đi đến được ngày hôm nay.

Rất nhanh, đã có người dưới sự ra hiệu của Nạp Hoàng Chi, cầm một hộp gỗ cũ đi đến.

Người đang cầm hộp gỗ, là chủ của một dòng họ hàng đầu của thành phố

Hải Dương.

Lúc này người chủ dòng họ đó cười tủm tỉm nói: “Thầy Nạp, hội trưởng Trương, cậu Bùi, nếu hôm nay mọi người muốn đấu nhau, đúng lúc trước đây tình cờ tôi có được một bức tranh, tôi cũng không biết thật giả, hôm nay nhờ mọi người giám định một chút vậy.”

Dứt lời, người chủ dòng họ này vung tay lên, một bức tranh cổ được đem ra trước mặt mọi người.

Ở trên bức tranh này, có một con mãnh hổ oai phong lẫm liệt, chân giẫm lên tảng đá lớn, ngửa mặt lên trời thét dài, mà bên cạnh là một triền núi, lộ ra sự mạnh mẽ không gì sánh được.

Hổ Gầm Sơn Cư Đồ!

Mà tên đề phía dưới bức tranh này, rõ ràng có ba chữ Đường Bá Hồ!

Là tranh của Đường Dần, Đường Bá Hồ?

Lúc nhìn thấy tên này, ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh đều rất kích động.

Ngay cả Nạp Hoàng Chi cũng khen ngợi nói: “Bức ‘Hồ Gầm Sơ Cư Đồ’ của Đường Bá Hổ à? Là đồ tốt đây! Nếu bức tranh mà là đồ thật, thì giá trị không thấp hơn Văn Tư Bình đâu!”

Đồ cổ chia ra năm loại.

Tranh chữ.

Đồ sứ.

Đồ gỗ.

Đồ chôn theo người đã mất.

Ngọc thạch vàng đá.

Mà được công nhận, trong năm loại đồ cổ thì tranh chữ được xem là vật có giá trị nhất.

Bởi vì trong tất cả đồ cổ thì tranh chữ là vật khó bảo quản nhất, vật càng hiếm càng quý, nếu bức “Hồ Gầm Sơn Cư Đồ” này là thật, vậy thì Văn Tử Bình lúc nãy cũng không thể so sánh được.

Một vài dòng họ hàng đầu của thành phố Hải Dương, lúc này ai ai cũng đều hơi kích động.

Trước đây bức “Hồ Gầm Sơn Cư Đồ” này đã từng xuất hiện ở thành phố Hải Dương, nhưng sau đó không biết đi về đâu, thế nhưng không ngờ hôm nay bức tranh này lại xuất hiện.

Chẳng qua hiện giờ bức tranh này thật giả vẫn còn là ẩn số, tuy là mọi người đang kích động, nhưng vẫn chưa làm ra hành động mất lý trí.

Nạp Hoàng Chi nhìn bức “Hổ Gầm Sơn Cư Đồ” một lát sau, mới nhìn Trương Đình và Bùi Nguyên Minh, nói: “Ông Trương, Bùi Nguyên Minh, hôm nay hai người lấy bức ‘Hồ Gầm Sơn Cư Đồ’ này đánh cược một lần nữa thế nào?”

Sắc mặt Trương Đình đã trở lại như thường, nghe vậy lộ ra vẻ bình tĩnh, nói: “Thế nào cũng được, chỉ cần cậu Bùi đồng ý, tôi không thành vấn đề.”

Nghe được lời này Bùi Nguyên Minh không còn gì để nói.

Hai thầy trò này đúng thật là từ một khuôn đúc ra, đều là không biết xấu hồ.

Rõ ràng muốn dựa vào bức “Hổ Gầm Sơn Cư Đồ” để hòa nhau một ván, lại cố tình ra vẻ như không hề gì.

Ông già này, không thấy giả vờ giống tên đần lắm sao?

Bất quá tục ngữ nói đúng, người ngốc có ngốc phúc, nhưng kẻ đần thì không.

Trong mắt Bùi Nguyên Minh lúc này Trương Đình chính là kẻ đần, nên mắc gì phải cho ông ta cơ hội giả vờ chứ.

Đọc truyện chữ Full