Chương 374
Nạp Nhã Lan liên tục lắc đầu.
Mặc dù cô ta rất thích nhưng giá của sợi dây chuyền này quả thực quá đắt.
Đừng nói là một đứa con rể nuôi trong nhà như Bùi Nguyên Minh, ngay cả
bản thân cô ta nhất thời cũng không thể có nhiều tiền mặt đến như vậy.
Nạp Nhã Lan kéo Bùi Nguyên Minh rời khỏi cửa hàng trang sức.
Bùi Nguyên Minh cười cười, cũng không nói gì nữa. Anh có thể nhìn ra Nạp Nhã Lan vừa rồi thật sự rất thích sợi dây chuyền này.
Sợi dây chuyền này tuy là rất đắt, nhưng đối với anh thì chẳng đáng bao nhiêu. Lát nữa lén mua về tặng cô ta sau cũng được.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, bọn họ lại nhìn thấy Lữ Dương và Dương Đạn đang tiến lại gần. Giờ phút này, Dương Đan dường như đã quên đi nỗi nhục nhã ban nãy, cô ta còn vờ hỏi: “Nạp Nhã Lan, có thể gặp nhau ở thành phố Hải đúng là có duyên với nhau. Sao không tìm một chỗ cùng tán gẫu một lát nhỉ?”
Từ khi kết hôn với Lữ Dương, điều cô ta ghét cay ghét đắng nhất chính là việc năm xưa Lữ Dương từng theo đuổi Nap Nhã Lan.
Bây giờ có cơ hội để đấu với Nạp Nhã Lan, làm sao cô ta có thể dễ dàng từ bỏ được?
Gã Lữ Dương dường như cũng hệ mặt dày giống như Dương Đan, cố ép ra nụ cười không thể giả trân hơn: “Đúng thế, chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau rồi, hay là tìm một chỗ uống chút gì đi! Xem xem có dự án nào có thể cùng nhau hợp tác chứ nhỉ?”
“Ồ, xin lỗi, tôi quên mất, gã trai bảo của cô sợ rằng không có gì để bàn chuyện hợp tác với tôi.”
Nạp Nhã Lan khẽ cau mày.
Hai con người này cứ ỷ vào thanh thế của nhà họ Lục ở Thủ Đô mà cứ tác oai tác quái ở đây, nếu không phải vì sợ Bùi Nguyên Minh dính vào đống phiền phức không đáng có này, cô thực sự muốn trở mặt ngay bây giờ, cho bọn họ một bài học.
Bùi Nguyên Minh nhất thời không nói nên lời, anh không nghĩ cuộc sống của những người giàu có này lại tẻ nhạt như vậy.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nạp Nhã Lan, mọi người cứ nói chuyện trước đi, tôi có chút việc phải làm, lát nữa quay lại sau.”
Nghe vậy Lữ Dương lập tức nở nụ cười: “Có chút việc phải làm ư? Hay là sợ lát nữa xảy ra chuyện gì mất mặt nên kiếm cớ chuồn trước vậy?” Bùi Nguyên Minh không thèm nói chuyện với anh ta, mà cứ đi thẳng về cửa hàng trang sức, lấy thẻ đen ra đưa cho nhân viên bán hàng: “Gói sợi dây
chuyền ‘Ảo mộng xanh’ lại cho tôi.”
Mấy nhân viên của cửa hàng nhìn nhau không nhúc nhích, ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc nghếch.
Người này có bị thần kinh không vậy?
Một trăm bảy mươi tám tỷ, chứ không phải một trăm bảy mươi tám nghìn đâu cơ chứ!
Anh ta thực sự muốn mua bằng thẻ giả sao? Đùa nhau à?
“Thưa ông, lẽ nào lúc nãy chúng tôi giải thích vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Một nhân viên trong số đó xốc lại tinh thần, hết lòng khuyên giải: “Để tôi nhắc lại lần nữa, sợi dây chuyền này có giá là một trăm bảy mươi tám tỷ. Nếu anh hiểu, xin vui lòng rời khỏi đây ngay lập tức, đừng làm cản trở công việc kinh doanh của chúng tôi”.
Bùi Nguyên Minh không hề tức giận. Vừa nãy cô nhân viên này gặp phải một cái thẻ có số dư không đủ rồi. Cho nên bây giờ hiển nhiên cho rằng anh đến đây gây rối cửa hàng của bọn họ.
Anh vẫn kiên nhẫn nói: “Tôi thực sự muốn mua nó. Cô cứ cầm lấy thẻ này đi quẹt đi. Yên tâm, số dư trong đây đủ để mua được sợi dây chuyền kia.”
Mấy trợ lý còn lại của cửa hàng vẫn nhìn anh trông giống tên thần kinh, ngán ngẩm không thèm tranh cãi nữa.
Hai bên bế tắc một hồi, một nhân viên khác không nhịn được lên tiếng: “Hừ, chưa thấy quan tài chưa đồ lệ phải không? vậy thì để tôi giúp anh một tay…”
“Một trăm bảy mươi tám tỷ, anh có biết là bao nhiêu con số không không hả? Là…”
Lời còn chưa nói xong, vẻ mặt của người nhân viên bán hàng đột nhiên đông cứng lại. Bip!
“Thanh toán thành công!”
“Hả?”
Lúc này, mấy người nhân viên đứng xung quanh đều ngẩn người ra, một trăm bảy mươi tám tỷ, thanh toán thành công trong phút mốt!
Không chỉ có vậy, số dư ngân hàng còn hiển thị ngay tại thời điểm quẹt
Một … mười
… trăm nghìn … … một trăm nghìn … triệu…. Triệu
tỷ …trăm tỷ… nghìn tỷ….
Không được, chóng mặt quá, không đếm được nữa …
Cô nhân viên đang cầm thẻ đen lúc này cảm thấy chân mình cứ mềm nhũn, suýt nữa đã quy xuống.
Thẻ đen của anh chàng này không những là đồ thật, mà số dư trong đó
còn vượt xa cả tưởng tượng!
Người này rốt cuộc là ai? Có địa vị như thế nào chứ?
thẻ. Lúc này, quản lý cửa hàng bước nhanh tới, kính cần nói: “Thưa ngài, thực xin lỗi, nhân viên của chúng tôi có mắt mà không thấy thái sơn…”
Trước khi quản lý cửa hàng kịp kết thúc bài ca xin lỗi, Bùi Nguyên Minh đã phất tay nói: “Thôi không sao, bọn họ cũng vì bị kẻ khác lừa. Xét về tình về lý cũng không có gì đáng trách. Tôi còn có việc, giúp tôi gói sợi dây chuyền này lại đi.”
Chỉ là muốn mua một sợi dây chuyền cho Nạp Nhã Lan thôi mà, sao lại phiền phức đến như vậy chứ?