Mẹ mình là con gái của sơn chủ Thái Sơn, lại có thực lực kinh tài tuyệt diễm, năm đó là chắc chắn là được rất nhiều người theo đuổi, là một kiều nữ ở tít trên cành cao chót vót.
<
Nhưng mà cha mình lại giống như đồ du côn, lưu manh, đánh nhau thì đánh đi còn sờ mó m* gì chứ.
Tô Thương mơ hồ có thể tưởng tượng ra được biểu cảm của mẹ mình lúc đó trông như thế nào rồi, chắc chắn là hận chết ông cha mình mà.
"Cha à, cha thế này thì mất đạo đức quá." Tô Thương không nhịn được chửi bậy một câu.
"Mất cái đầu con, con mới mất đạo đức."
Tô Thần Binh hung hăng mắng chửi nói: "Ông đây nếu như không mất đạo đức thì mày có thể được sinh ra sao, mày thì hiểu cái rắm gì."
"Người phụ nữ như mẹ của con, thì phải dùng phương pháp trái ngược như vậy, con không biết đó thôi, qua ngày hôm sau, mẹ con cứ bám dính lấy cha, cứ muốn so tài lại với cha."
Tô Thần Binh có chút đắc ý cười nói: "Cha là hậu nhân của nhà họ Tô ở núi Côn Luân, thân phận khá đặc biệt, đại hội võ thuật trăm môn phái năm đó được tổ chức ở núi Thái Sơn, cha không thể ở lại lâu được, tránh bị người ta trả thù, cho nên cha mới nói với mẹ con, nếu như muốn so tài với cha thì cứ rời đi với cha, tìm một nơi an toàn thì mới đánh nhau được."
"Kết quả là mẹ của con liền bị lừa ngay, cùng cha rời khỏi núi Thái Sơn, chúng ta lén đi suốt đêm, không hề kinh động đến bất kỳ ai."
Tô Thần Binh cười nói: "Đừng nhìn thấy thực lực mẹ con cao cường, lại lạnh lùng như băng tuyết vậy, nhưng là lần đầu tiên mẹ con trốn xuống núi, cả đoạn đường vô cùng lo lắng, sợ sệt, y như một tên nhà quê."
"Đợi đã."
Nghe đến đây, Tô Thương không nhịn được liền hỏi: "Cha à, năm đó cha tham gia đại hội võ thuật đã bị bại lộ thân phận sao, bọn họ có biết cha là hậu nhân của nhà họ Tô ở Côn Luân không?"
"Biết."
Tô Thần Binh ngạo mạn nói: "Cha sở dĩ đi đến núi Thái sơn tham gia đại hội võ thuật trăm môn phái là để báo cho giới võ thuật biết, nhà họ Tô ở Côn Luân đã trở lại rồi, khiến cho bọn họ phải e sợ, khiến cho bọn họ phải khủng khiếp, không bộc lộ thân phận thì ông đây đi làm gì chứ?"
"Chỉ là, cha chỉ đeo đơn giản một chiếc mặt nạ bạc để tránh ảnh hưởng đến cuộc sống sau này mà thôi, dù sao cha vẫn còn trẻ, còn cần phải trưởng thành lớn mạnh hơn nữa." Tô Thần Binh nói thêm.
"Như vậy thì không đúng."
Tô Thương tràn đầy nghi hoặc hỏi: "Cha à, nếu như những người của tông phái kia biết cha là hậu nhân của nhà họ Tô ở Côn Luân, tại sao năm đó không giết chết cha, mà lại để cho cha rời đi?"
"Ha ha."
Tô Thần Binh cười giải thích nói: "Đương nhiên là bởi vì năm đó vị cao thủ may mắn sống sót kia, hơn hai mươi năm trước đã cùng cha đi đến núi Thái Sơn, bà ta luôn ở đó suốt đại hội võ thuật của trăm môn phái, một người làm kinh sợ hết tất cả các cường giả đỉnh phong trong giới luyện võ!"
"Các đại tông phái không có ai dám động vào cha, chỉ có thể ngầm cho phép cha tham gia đại hội võ thuật, sau đó lại để cha tự do rời đi."
Tô Thần Binh khẽ cười nói: "Cha của con đây mặc dù trẻ tuổi ngông cuồng nhưng không hề ngốc nha."
"Nếu như không có thủ đoạn đủ để thoát thân thì cha tự nhiên ngu ngốc chạy đến tham gia cái đại hội võ thuật đó sao, đó khác gì dâng mạng lên miệng cọp chứ?"
Tô Thần Binh lại nói tiếp: "Cuộc chiến năm đó, cha uy phong lẫm liệt, đè bẹp hết tất cả các thiên tài, đánh cho các thiên tài của các đại môn phái phải chạy té cứt, té đái ra quần, còn thuận tay giết chết mấy tên chó không có mắt nữa, lão tổ tông sau lưng bọn họ, tức đến tái mét mặt mày nhưng cũng không dám ra tay với cha là vì e sợ cao thủ siêu mạnh đi cùng với cha."
"Cha uy phong, cha lợi hại!"
Tô Thương không khỏi khen ngợi cha mình, sau đó nói: "Không ngờ là nhà họ Tô chúng ta vậy mà lại có trụ cột mạnh như vậy, cha à, vậy vị cao thủ may mắn sống sót đó là ai, con có gặp qua chưa?"
"Bà ta..."
Tô Thần Binh nghe vậy, biểu cảm vô cùng phức tạp, sau đó tự trách nói: "Đều tại cha, bà ấy bị phế rồi, toàn bộ võ công bị mất hết, bây giờ bà ấy chỉ là một bà lão bình thường, ở nhà họ Tô dưỡng lão mà thôi."
"A, chuyện này..."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 517
Chương 517