TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 417

Chương 417

“Đương nhiên không phải là tao.” Bùi Nguyên Minh cười: “Nhưng mà người đứng sau mày lại tìm một đồ bỏ đi như mày đến thử tao, khinh thường tao à?”

“Mày biết phía sau tao là ai sao?” Giang Thần hít một hơi khí lạnh.

“Bên trong tứ kiệt của Diệp Thị, bảo thủ nhất là Bùi Văn Kiên, kiêng kị tôi nhất cũng là anh ta, nếu tôi không đoán sai, thì chính là anh ta sai mày tới phải không?” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói.

Tay phải Giang Thần đột nhiên run lên một chút, người trước mặt này rốt cuộc là ai? Anh ta làm như thế nào cái gì cũng đoán được?

Hơn nữa, trên người Bùi Nguyên Minh, anh ta thấy được một loại khí chất.

Loại khí chất này, thậm chí Bùi Văn Kiên cũng chưa từng có được. Hình như mình đã trêu chọc người không nên chọc rồi.

Một người mà đến Bùi Văn Kiên cũng chỉ dám thử, không dám trực tiếp tới trêu chọc.

Ngay lúc này từ trên người Giang Thần toát ra mồ hôi lạnh, nháy mắt liền làm phía sau lưng anh ta ướt đẫm.

Trong nháy mắt này, Giang Thần thậm chí có một trực giác.

Đắc tội Bùi Văn Kiên, Khương gia bọn họ cùng lắm là phá sản mà thôi, nhưng đắc tội người trước mắt này, kết cục của Khương gia bọn họ, chỉ sợ sẽ khó có thể tưởng tượng.

“Tôi biết thân phận anh không đơn giản, thậm chí anh có khả năng có nhiều điều liên quan đến nhà họ Bùi, chỉ tiếc.” Giang Thần hít sâu một hơi: “Đã đi đến một bước này, tôi đã không còn đường lui, mặc kệ anh là ai, tôi đều cần phải đem anh mang về Dương Thành!”

“Vì nhà họ Giang!”

Nói xong, gậy bóng chày trong tay đột nhiên hướng về trán Bùi Nguyên Minh đập xuống.

“Bốp…”

Ngay sau đó, thân hình Giang Thần bị văng ra, đập mạnh vào một góc trong phòng khách, cả người run run bò không đứng dậy nổi. Giờ phút này đã kinh hãi, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh còn có thể có tác dụng gì.

Bùi Nguyên Minh bước lên, một chân đá văng gậy bóng chày của Giang Thần, cúi đầu nhìn anh ta: “Giang Thần, ở trong mắt người khác, anh cao cao tại thượng là người thừa kế nhà họ Giang, nhưng ở trong mắt tôi, anh giống như con kiến.”

“Người sau lưng anh chỉ đơn giản muốn ép tôi quay về Dương Thành mà thôi, anh nói cho anh ta, Dương Thành, tôi sẽ trở về, đồ vật mất đi, tôi cũng sẽ tự mình lấy về…”

Thả một câu nói, Bùi Nguyên Minh xoay người rời đi, đánh một nhân vật nhỏ như vậy, một chút hứng thú anh cũng không có.

Trên xe đạp điện, Trình Tiên ôm eo Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Cô rõ ràng biết, Bùi Nguyên Minh là người đã có gia đình, cô không nên tiếp tục đến gần.

Người đàn ông này thần bí mà mạnh mẽ, giống như là không gì làm không được.

Anh chính là một cái chiếc hộp Pandora, làm người ta không dám tùy tiện tới gần, rồi lại nhịn không được muốn tới gần.

Đi tìm kiếm bí mật của anh, biết hết tất cả về anh…

Nhưng Bùi Nguyên Minh thật ra không nghĩ nhiều như vậy, anh vừa lái xe, vừa cười khổ nói: “Trình Tiên, hôm nay là tôi liên luy cô, tôi tìm thời gian thích hợp mời cô ăn bữa cơm xem như bồi thường”

“Được! Được!” Trình Tiên mở miệng theo bản năng, nhưng rất nhanh mặt đỏ lên, nói: “Vẫn là thôi đi, nếu để chị dâu biết được, nói không chừng hai người lại cãi nhau.”

Trình Tiên biết, bởi vì cô, Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đã chiến tranh lạnh trong vài ngày.

Bởi vì điều này làm cho cô áy náy rất lâu, giờ phút này cũng không dám ra yêu cầu.

“Chị dâu cô.” Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày.

Việc Trịnh Tuấn đột nhiên từ tỉnh thành trở về, anh trước đây cũng không có nghĩ nhiều.

Nhưng liên hệ chuyện phát sinh từ đầu đến cuối, từ Bùi Lệ Trân đến Giang Thần, lại còn có Trịnh Tuấn đột nhiên xuất hiện.

Bùi Nguyên Minh có một loại trực giác, giống như một tấm lưới vô hình, bao trùm từ Dương Thành hướng về đến thành phố Hải Dương.

“Tôi nhưng mà chỉ ra tay một lần mà, các người liền kìm chế không được sao?”

“Bùi Nguyên Giáp tới nơi này muốn số tiền kia, rốt cuộc là để thử tôi, vẫn là gia tộc nhà họ Bùi, thật sự muốn làm đến cùng sao?”

“Các người thế nhưng đều là em trai, em gái tôi.”

“Chờ mong tôi trở về như vậy, ở Dương Thành các người chuẩn bị núi đao biển lửa cho tôi, vẫn là thiên la địa võng…”

Bùi Nguyên Minh quay đầu lại nhìn về phía Dương Thành, vẽ mặt bình tĩnh.

Dương Thành, ba năm trước đây là nơi mình rời đi, ba năm sau, tựa hồ cũng trở về.

Vợ, anh từng nói với em, muốn mang em đến Dương Thành xem phong cảnh núi Bạch Vân.

Không thể tưởng được, ngày thực hiện hứa kia, lại đến nhanh như vậy.

Đọc truyện chữ Full