*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gào!
Hơi thở hung ác kéo đến, sói ma Hắc Huyết vẫn chưa hết hy vọng, khí thế tích luỹ một lúc lâu bắt đầu bạo phát.
“Tiếng lá rơi đầy trời tựa như mưa, vân nguyệt trong nước nhập vào kiếm!”
Thân kiếm khẽ rung, Lâm Nhất chém ra một tia kiếm khí đáng sợ, hàn mang ngưng tụ, nơi nó đi qua thế như chẻ tre, không gì có thể ngăn cản.
Chiêu kiếm này tựa như mây và trăng phản chiếu xuống mặt hồ, mang theo sóng biển động trời cuồn cuộn kéo đến. Khác hoàn toàn với chiêu kiếm như nước chảy nhỏ giọt khi nãy, chứa đựng uy lực kinh người.
Ầm ầm ầm!
Kiếm khí va chạm kịch liệt với tia vuốt phong bạo mà sói ma Hắc Huyết đánh ra, tiếng động lớn không ngừng vang vọng bên tai.
Tia vuốt đen như biến thành thực thể đề bị chém vỡ, nhưng phong mang trên kiếm thế của Lâm Nhất vẫn không suy giảm, chém thẳng xuống dưới.
Máu tươi bắn tung toé, thân thể to lớn của sói ma bị chém thành hai nửa.
Báo Ma Văn bò dậy từ dưới đất nhìn sang thi thể của sói ma, tỏ vẻ hoảng sợ, chạy đi không quay đầu lại.
Năng lực phòng ngự của nó rất kinh khủng, vô cùng mạnh mẽ, kiếm khí bình thường hoàn toàn không thể làm nó thương gân động cốt. Nhưng kiếm khí kỳ lạ của Lâm Nhất lại kéo dài như mưa xuân, không một tiếng động, đến khi phát hiện ra thì trong người đã tích luỹ thương thế không thể vãn hồi rồi.
Nó chưa từng nhìn thấy kiếm pháp kỳ lạ như thế bao giờ, nhìn thấy sói ma Hắc Huyết chết thảm, nó làm gì còn dám tham chiến nữa.
“Ta cũng đâu có nói là thả ngươi đi, Thuỷ Mạn Sơn Hà!”
Bịch bịch bịch!
Trên mặt đất bằng phẳng, Lâm Nhất cầm kiếm chạy như điên, trong lúc chạy, mặt đất rung lên không ngừng. Kiếm thế như dòng sông chảy xiết, liên miên vô tận, trùng trùng điệp điệp, không ngừng tập kích đến, nhưng nơi mà nó đi qua, những cây cổ thụ chọc trời xung quang đều hoá thành bột mịn.
Một kiếm đâm ra, lại xoay người, thu kiếm về vỏ.
Keng!
Giây phút khi Táng Hoa tra vào trong vỏ, phía sau lưng hắn bỗng xuất hiện cột máu của báo Ma Văn biến dị xông thẳng lên trời, còn chưa kịp rống lên thảm thiết thì đã bị kiếm ý ngập trời như một cơn hồng thuỷ chôn vùi.
Thi thể sói ma Hắc Huyết bị cắt làm đôi, báo Ma Văn đột biến thì tan thành tro bụi, trong không khí ngập mùi máu tanh.
Lâm Nhất bĩnh tĩnh nhìn tất cả mọi thứ diễn ra trước mắt này, trong đáy mắt quang mang thu lại như đang có điều suy nghĩ.
Xem ra phán đoán của ta quả thực không sai, không mạnh không yếu, không hẳn lại là điểm yếu của Thuỷ Nguyệt kiếm pháp mà ngược lại, nó chính là ưu điểm.
Bậc vương giả vô hình, thay đổi linh hoạt, sử dụng lưu loát.
Phong thái vương giả, vô hình nhưng hữu thế.
Gió vô định, mây vô
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 932
Chương 932