TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 450

Chương 450

Trịnh Tùng lúc này nói với vẻ mặt khó hiểu:

“Theo thời gian thì đáng lẽ là phải tới rồi chứ. Để con gọi cho thư ký của anh ta hỏi xem.” Sau khi gọi xong, vẻ mặt của Trịnh Tùng xám xịt nói:  “Ba, thư ký kia nói nhân vật lớn đã đến rồi nhưng, sau đó lại rời đi”

“Cái gì? Nhân vật lớn đã đến rồi?”

“Nhân vật lớn nói nhà họ Trịnh quá ngu ngốc..”  “Tôi hiểu rồi! Hẳn là lúc nhân vật lớn vừa tới thì thấy cảnh Bùi Nguyên Minh làm loạn liền tức giận rời đi. Hẳn là cho rằng chúng ta không tôn trọng anh ta.”  Ông cụ Trịnh tức giộng rống lên: “Bùi Nguyên Minh, mày là tên phế vật, mày nhất định phải chết!”

Lúc này mọi người mới có phản ứng. Bùi Nguyên Minh đã chọc giận đại nhân, điều này đồng nghĩa với việc hủy hoại tài sản nhà họ Trịnh. Bùi Nguyên Minh là tội đồ của nhà họ Trịnh.

Lúc này, người nhà họ Trịnh đều nghiến răng nghiến lợi, nóng lòng muốn ăn tưới nuốt sống Bùi Nguyên Minh. Ông cụ Trịnh quay đầu nhìn Trịnh Tuấn, hung hăng nói:  “Ba đồng ý, ly hôn đi! Để Tuyết Dương và nó ly hôn. Sau đó bảo nó cút cho ba”  “Đợi nó cút ra khỏi nhà họ Trịnh, tôi muốn nó sống không bằng chết!”

Hiển nhiên là ông cụ Trịnh đã muốn giết người.Trịnh Tuyết Dương mặt tái mét đứng phia sau. Cô không ngờ Bùi Nguyên Minh lại gây ra họa lớn như vậy. Bữa tiệc tối nay vốn dĩ là niềm vui của chủ nhà và khách, giờ tất cả mọi người đều rời đi.

Khi mọi người rời đi bề ngoài đều có biểu hiện thương cảm nhưng thực ra bên trong có rất nhiều người đang cười khẩy. Bọn họ đều bỏ lỡ cơ hội gặp mặt vị nhân vật lớn  đó. Nhà họ Trịnh còn có tư cách gì? Cậu con rể đó làm thật tốt.

Nửa đêm.

Nhà họ Trịnh đã thuê một căn biệt thự và mấy căn hộ ở Dương Thành. Gia đình Trịnh Tuyết Dương được cấp cho một căn hộ không quá rộng rãi. Tuy nhiên đây cũng đã là điều không tệ khi ở Dương Thành đều là tấc đất tấc vàng.

Lúc này gia đình Trịnh Tuyết Dương tụ tập lại, ba mẹ cô nói:  “Tuyết Dương, con nghe cho kỹ, đây là một cơ hội tốt. Ông nội con đã đồng ý cho con ly hôn với thứ rác rưởi đó rồi, con hãy làm thủ tục ly hôn càng sớm càng tốt.”  “Đúng, ông nội con nói ngày mai có cuộc hẹn với cậu chủ Bối, ông nội muốn cháu tham gia buổi tiệc đó, cháu hãy tìm cơ hội để nắm chặt cậu ta trong tay”  “Tuyết Dương, đây là cơ hội để con thay đổi số phận của mình.”  “Nhà họ Bối là đại phú gia thực sự ở Dương Thành, cơ hội này không thể bỏ qua nếu không sẽ không bao giờ tới nữa”  Trịnh Tuyết Dương không nói gì, mặt tái nhợt nhìn về phía cổng.

Cô vừa gửi tin nhắn cho Bùi Nguyên Minh hỏi anh tại sao lại làm như vậy trong bữa tiệc nhưng anh không trả lời.Cô đã thay đối quả nhiều so với anh, nhưng từ khi đến Dương Thành, anh cũng thay đổi như biến thành một người khác, hoàn toàn xa lạ khiến cô không thể hiểu.

Nhìn vẻ mặt thất thần của Trịnh Tuyết Dương, Trịnh Tuấn không khỏi tức giận:  “Tuyết Dương, con còn đang suy nghĩ cái gì? Chả lẽ con còn muốn phí thời gian với tên phế vật đó sao? Hôm nay tên phế vật đó làm ra chuyện như vậy nó còn dám quay trở về sao? Con đừng ngây thơ nữa”  Thanh Linh cũng gật đầu nói:  “Vốn dĩ ông nội sẽ không cho con ly hôn để tránh chúng ta tranh giành với Trịnh Thu Hằng. Nhưng bây giờ ông nội con đã đồng ý, đây đúng là cơ hội hiếm có, con hãy mau bắt lấy, đừng bỏ lỡ!”

“Hơn nữa Bùi Nguyên Minh đã làm mọi người mất mặt trong bữa tiệc ngày hôm nay, đã trở thành trò cười cho cả Dương Thành. Tại sao con vẫn còn bảo vệ cho nó?”

Đúng lúc này chuông cửa vang lên, mở cửa thấy Bùi Nguyên Minh bước vào. Nhìn bộ dáng vẻ kiêu ngạo của anh khiến Trịnh Tuấn tức giận.

“Rác rưởi, mày còn có mặt mũi mở cửa trở về sao? Mày có biết nhà họ Trịnh chúng tao hôm nay mất mặt như thế nào không? Mặt mũi của bọn tao đều bị mày làm cho xấu hổ”  “Bây giờ mày trở về cũng tốt, hôm nay không cần đi. Sáng ngày mai đi lấy giấy ly hôn”  Bùi Nguyên Minh nhìn Trịnh Tuyết Dương mặt đang tái nhợt, nghiêm túc giải thích  “Ba, mẹ, con không nói những điều vô nghĩa trong bữa tiệc hôm nay. Đừng lo, con sẽ bảo vệ Tuyết Dương và nhà họ Trịnh bằng cách.”  “Hahaha.” Trinh Tuan và Thanh Linh nghe thấy những lời đó, no nu cười khinh miệt.

Đọc truyện chữ Full