Chương 500
Nghe thấy mệnh lệnh của ông cụ Trịnh, một người nhà họ Trịnh kiêu ngạo bước lên phía trước, ngăn cản lại những người nhà giàu đó lại, mặt đầy ý cười nói: “Các vị, nơi này là đất tư nhân, không được xông vào bên trong “Nhà họ Trịnh? Thành phố Hải Dương nhà họ Trịnh sao?”
Một người nhà giàu cao to lạnh lùng mở miệng nói.
Cái nhà họ Trịnh này không phát giác ra có chỗ nào không đúng, mà vẫn cười nói: “Không sai, chính là nhà họ Trịnh của thành phố Hải Dương, năm cổ phần xí nghiệp của tập đoàn Thiện Nhân, nếu như mấy người muốn gặp được chủ tịch của chúng tôi, thì phải hẹn trước, hôm nay thì sợ là…
” “Bốp…
” Lời nói của người nhà họ Trịnh còn chưa nói hết, người giàu trước mặt đã cho một cái tát xuống, khiến đầu óc của anh ta đầu nổi đom đóm Sau khi đánh xong, người nhà giàu này nhàn nhạt nói: “Cái nhà họ Trịnh này đúng thật là có chút thú vị, một Dòng họ bên ngoài đến đây, mà dám tự xưng là là quý tộc của Dương Thành, còn dám ở trước mặt mấy anh đây vênh váo, ha ha ha..” Nhưng người nhà giàu khác cũng liên tục cười lạnh lùng.
Mặc dù hiện tại doanh nghiệp gia đình bọn họ đang lâm vào cảnh phá sản, nhưng trước đây, bọn họ là hạng người mà ai gặp cũng phải SỢ.
Hôm nay rõ ràng là những người nhà giàu đó đến gây phiền phức, thì làm sao có thể cho nhà họ Trịnh sỹ diện chứ, Ông cụ Trịnh trước giờ phần lớn hiếp yếu sợ kẻ mạnh, lúc này nhìn thấy một nhóm người nhà giàu người nào người nấy bộ dạng đều như hung thần, ông ta hơi có chút rụt rè.
Lúc này trên mặt ông ta nặn ra một nụ cười nói: “Người giúp việc không hiểu biết quy tắc, nhà họ Trịnh mới đến đây, không biết mặt mấy ông lớn của Dương Thành, xin các vị đừng chê trách, xin mời…
” Nói xong, bản thân ông cụ Trịnh đi vào đại sảnh trước, Xung quanh người nhà họ Trịnh ai ai cũng trố mắt nhìn nhau, có chút không biết nên phản ứng như thế nào cho phải. Từ cách bọn người đó đến đây cho đến cách ăn mặc mà nói, trong số những người không có một ai là người bình thường! Hơn nữa dựa theo thái độ của bọn họ, hiển nhiên là đến đây để kiếm chuyện.
Có điều bây giờ nhà họ Trịnh đã ôm đùi tập đoàn Thiện Nhân, lúc này cũng không đến nổi quá yêu thế hơn, người nào cũng đang đợi lệnh của ông cụ Trịnh.
Ông cụ Trịnh ngồi vào ghế trước, ra hiệu cho những người khác cũng ngồi xuống.
Nhưng người nhà giàu kia ai ai cũng liên tục cười lạnh lùng, dẫn đầu là một người nhà giàu sắc mặt tái nhợt miệng mồm ba hoa nói: “Đây chính là chủ tịch Trịnh của nhà họ Trịnh sao? “Không sai, không biết mấy vị hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì không? Nếu như là muốn bàn chuyện làm ăn, nhà họ Trịnh của chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh” “Nhưng mà, nhà họ Trịnh của chúng tôi chỉ mới đến, có rất nhiều quy tắc còn chưa hiểu, có chỗ nào làm không đúng, mong các vị đừng để trong lòng.” Ông cụ trịnh vẽ mặt vô cùng dè đặt.
Tập đoàn Thiện Nhân đã đồng ý tăng thêm tiền vốn cho nhà họ Trịnh, nhiều thêm một số hạng mục và nghiệp vụ chắc cũng không có vấn đề gì lớn.
Nếu như những Dòng họ lớn của Dương Thành muốn đến để nói chuyện hợp tác, dù cho có chịu chút thiệt thòi, cũng có thể suy nghĩ chút.
Dù sao, chỉ khi Dương Thành mở ra một con đường sống, thì nhà họ Trịnh sau này mới có thể có chỗ để phát triển.
Còn chuyện chịu chút thiệt thòi, ông Trịnh cũng không quá đau lòng, dù gì công ty của nhà họ Trịnh bây giờ cũng là cổ đông lớn của tập đoàn Thiện Nhân.
Những người này không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, chẳng lẽ nuốt luôn nhà họ Trịnh chắc? “Bàn chuyện làm ăn?”
Người nhà giàu có khuôn mặt tái nhợt cười nhạt nói: “Trước tiên tôi xin tự mình giới thiệu, tôi chính là Lý Thương của nhà họ Lý…
Vị này là nhà họ Trương…
Vị này là nhà họ Châu…
” Lý Thương giới thiệu từng người một xong, những người nhà giàu này ở Dương Thành đều là Dòng họ già hạng hai hạng ba, nhưng thực lực so với nhà họ Trịnh thì mạnh hơn.
Mấy ngày này ông cụ Trịnh cũng bổ sung thêm không ít kiến thức Dương Thành.
Lúc này nghe tên nhà giàu đỏ tự mình giới thiệu, sắc mặt ông ta ngay lập tức có vài phần khó coi.
Những người này cũng lúc đến cửa, có thể có chuyện tốt gì chứ? Ly Thương nói xong, đột nhiên cười toe toét miệng nói: “Đúng rồi, nhưng dòng họ chúng tôi đây, đều có cổ phần của xí nghiệp tập đoàn Thiện Nhân Nghe thấy những lời này, ông cụ Trịnh cười nói: “Thì ra đều người một nhà cà!”
“Вụр…
” Lý Thương ném mạnh tách trà trong tay xuống đất, mặt đầy lạnh lùng nói: “Ai là người cùng một nhà với ông vậy? Ông xứng sao?”