TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 634

“Ông chủ, khéo léo cái gì vậy?”  

“Tôi...”  

Tô Thương xám mặt lại, rồi nói: “Thôi bỏ đi, mày tu luyện tiếp đi, nhưng mày phải nhớ đừng có ham mê quá, có thể tao sẽ đánh thức mày dậy để giúp tao đánh nhau đấy.”  



“Được thôi.” Thục Phân lễ phép đáp lại.  

“Ừ.”  

Sau đó, Tô Thương lấy lại tâm trạng, hoàn toàn không suy nghĩ đến Đoan Mộc Hải nữa.  

Bây giờ.  

Tô Thương đã luyện khí đến tầng thứ chín, nếu thi triển huyết tế, có thể giết được tông sư đỉnh phong, nhưng anh ấy không chắc sẽ đối phó được với bán bộ Thần tông.  

Nhưng cảnh giới của Bạch Miêu, đã vượt qua cả phạm vi luyện khí tầng thứ chín, gần như sắp trúc cơ thành công rồi.  

Theo như lời nó nói, có thể hạ gục mình một cách nhẹ nhàng, vậy tất nhiên có thể ngang hàng với bán bộ Thần tông.  

Tô Thương nghĩ xong cả rồi, nếu như không may mắn, gặp phải cháu trai Đoan Mộc Hải của Đoan Mộc Lưu, thì gọi Thục Phân ra, giết ông ta là xong rồi.  

“Kho báu của Đoan Mộc Lưu, đúng là không tồi nha, tầng thứ hai, có rất nhiều dược liệu lâu lắm, rất có lợi đối với tôi, hoàn toàn có thể giúp chèo chống với trúc cơ của tôi.”  

Lúc này, Tô Thương đến tầng thức hai, nhìn xung quanh những đồ vật trong mấy trăm mét vuông đó, rồi nhếch miệng để lộ ra một nụ cười giễu cợt.  

“Cha ơi, cha, có thể nghe thấy không?”  

Đúng lúc khi anh ấy chuẩn bị lấy những thứ này đi, vòng tay chứa đồ đột nhiên truyền đến giọng nói của Tô Tinh Hà.  

Vòng tay chứa đồ hoàn toàn có thể niêm phong âm thanh, nhưng Tô Thương là chủ nhân của vòng tay, đương nhiên có thể hiểu rõ mọi thứ về chiếc vòng này.  

“Thằng ranh con, sao vậy, gọi cha làm gì? “ Lúc này, Tô Thương nhíu mày lại.  

“Cha ơi, tấm lòng của cha ác thật đấy, con có còn là con trai ruột của cha không đấy!”  

“Có chuyện gì thì nói, không có chuyện thì thành thật ở yên trong đó, còn làu bàu nữa thì cha sẽ không để ý đến con nữa đâu.”  

“Đừng đừng đừng, cha, con có chuyện, có chuyện thật ạ.”  

“Nói, sao vậy?”  

“Con... Con đói rồi.”  

Trong vòng tay chứa đồ, Tô Tinh Hà đang ôm bụng, tủi thân nói: “Cha, cha đã để con ở trong này, ba mươi hai tiếng rồi, suốt ba mươi hai tiếng rồi đấy.”  

“Trong ba mươi hai tiếng này, đến một hớp sữa con cũng không được uống, đến một hạt gạo cũng không được ăn, cha có biết con sống thế nào không?”  

Vừa nói, Tô Tinh Hà liền rơi nước mắt, nhớ lại chuyện trước kia: “Khi ở núi Cửu Phong, mẹ đuổi theo đút cho con ăn, hai vợ bé của con, thì bưng bình sữa cho con uống, nhớ những ngày tháng đó thật đấy.”  

“Bây giờ thì ngược lại, theo cha lăn lộn, một ngày đói ba bữa, con đang ở tuổi lớn, cha, cha đã để lỡ mất chiều cao của con, cha đền được không?” Tô Tinh Hà bắt đầu oán trách Tô Thương.”  

“Vãi, cái này....”  

Đọc truyện chữ Full