TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 536

Thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Minh biến sắc, Trịnh Khánh Vân biết anh đang tức giận, cô ta vội giảng hòa nói: “Được rồi, chỉ là nói mấy câu mà thôi, không cần quá để ý

“Đừng quên mục đích của chúng ta là gì, chúng ta tới đây là để đặt chỗ mà thôi.”

Trịnh Khánh Vân liếc mắt nhìn Trương Bình Phước, nói: “Đàn anh, chúng tôi muốn bao hết nơi này, anh xem có được không?” Tuy rằng rất tức giận nhưng nghĩ đến lợi ích của anh rể, cô ta vẫn quyết định nhịn lại.

Trương Bình Phước đánh giá Trịnh Khánh Vân từ trên xuống dưới một lượt, cười lạnh nói: “Không được, chúng tôi nơi này đều yêu cầu phải đặt trước một tháng, không có quy định được đặt bao hết.”

Bùi Nguyễn Minh nhàn nhạt ra tiếng nói: “Tôi nói có thì phải có, ba mươi hai tỷ bao một ngày

Nghe được lời này, Trương Bình Phước phì cười: “Xem ra anh còn rất có tiền nhỉ!”

Nói xong, anh ta “phì” phun ra một ngụm nước bọt, nói: “Đáng tiếc ông chủ chúng tôi không thiếu chút tiền ấy!”

“Các người về sau mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ đây là chỗ nào, tôi nghĩ sau này mỗi nhà hàng của chúng tôi phải đặt ra thêm một quy định mới, đó chính là loại nam nữ thối tha không được vào!”

“Cậu chủ, ý của anh là hai vị này chính là người tôi sao?” Người bên cạnh anh ta biết còn cố ý nói thêm. “Không sai, nói trăng ra là cặp đôi đồi bại này không được

vào!” Trương Bình Phước cười lạnh nói.

Vừa nghe lời này, Trịnh Khánh Vân rốt cuộc cũng bộc phát

tính tình.

Vừa mới nói anh ta tốt, anh ta đã không biết quý trọng, như vậy thì thôi đi, trái lại đằng này còn sỉ nhục bọn họ như vậy nữa?

“Trương Bình Phước, anh là có ý gì đây hả? Cố ý sỉ nhục chúng tôi sao?”

“Đúng vậy! Tôi cố ý đấy!”

“Đây là cửa hàng tôi mở, tôi muốn tiếp đãi ai thì tiếp đãi người đó!”

“Tôi sợ để cẩu nam nữ tiến vào làm bẩn cửa hàng đấy, làm sao?”

“Mấy người còn không phục thì đến cắn tôi đi!” Trương Bình Phước vẻ mặt kiêu ngạo liếc bọn họ nói.

“Đương nhiên, cũng không phải không có cách khác… Thế này đi, em bồi anh trai một đêm, nếu anh trai đây vui vẻ sẽ cố gắng chịu đựng ghê tởm cho các người đi vào ăn một bữa cơm, thế nào?”

“Bất quá sau khi các người về, nơi này chỉ sợ phải tìm người đến sửa chữa lại tất cả một lượt! Bằng không thì thật quá bẩn!”

“Ha ha ha ha…”

Trương Bình Phước không kiêng nể gì, âm dương quái khí mở miệng nói.

“Anh.”

Trịnh Khánh Vân bị nói đến vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt nhỏ một mảnh trắng bệch, tên Trương Bình Phước này quả thật khinh người quá đáng mà!

Bùi Nguyên Minh duỗi tay vỗ vỗ bả vai Trịnh Khánh Vân mấy cái, rồi sau đó nhíu mày nhìn Trương Bình Phước, lạnh lùng nói: “Tôi hiện tại cho anh một cơ hội xin lỗi Khánh Vân, sau đó xử lý tốt chuyem65 đặt phòng của chúng tôi đi”

“Xin lỗi? Còn cho anh đặt phòng? Anh chưa tỉnh ngủ à?” Trương Bình Phước chỉ vào mũi Bùi Nguyên Minh chửi âm lên.

“Tên nhãi ranh này, may cho anh đấy, nếu không phải nơi này là nơi công cộng ông đây nhất định sẽ cho người đánh gãy chân

của anh tin hay không?”

Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số: “Nhà hàng xoay của tháp Dương Thành, trong mười phút đổi một người có thể tiếp đãi tôi.”

“Ha ha ha ha…”

Nghe được những lời này của Bùi Nguyên Minh, lại nhìn lại chiếc điện thoại cùi bắp trong tay anh, tất cả mọi người ở đây bật cười.

Ngay cả Trịnh Khánh Vân đều nhịn không được cúi đầu.

Cô cũng cảm thấy anh rể mình hơi khoác lác.

Nhà hàng của nhà họ Trương trải rộng toàn bộ Dương Thành, có giao tình với cả các nhân vật lớn của hai thế lực ngoài sáng, trong tối.

Một cú điện thoại đã muốn cửa hàng này trong mười phút đổi người?

Đùa cái gì vậy?

Mười phút, sợ là gọi điện thoại cũng không kịp đi?

Chuyện thế này là khẳng định không có khả năng.

“Ha ha ha, thật sự cười chết tôi mà! Tôi đời này gặp qua không ít người phùng má giả làm người giàu, nhưng mà giả vờ thiếu trình độ như này thì đúng là chưa thấy đấy!”

“Trong mười phút muốn nhà hàng đổi chủ? Ha ha ha ha, anh biết người đứng sau lưng tôi là ai không?”

“Nói ra chỉ sợ hù chết anh đấy!”

“Tôi sợ anh không xứng nghe!” Trương Bình Phước cùng một đám tùy tùng đều cười đến không khép miệng được.

Bùi Nguyên Minh ở trong mắt bọn họ không khác gì người thiểu năng.

Bọn họ mỗi ngày đều tiếp đãi các nhân vật lớn, bất kể là ngôi sao hay các nhà chính trị cũng thường tới đây ăn. Nhưng cho tới bây giờ cũng chưa ai dám mạnh miệng nói thể này.

Đọc truyện chữ Full