Đoan Mộc Hải lại thấy chàng trai trẻ này đi ra khỏi bảo khố nên ông ta bèn chạy theo tới đây, muốn hỏi cho ra lẽ.
Tô Thương nghe thấy câu hỏi của Đoan Mộc Hải thì quay đầu nhìn về phía cung thành, sau đó anh tất nhiên phát hiện được một chiếc máy quay giám sát ẩn giấu trong góc. Tô Thương tức khắc hiểu được nỗi lòng của Đoan Mộc Hải, trong lòng anh nhanh chóng nảy lên một ý nghĩ…
“Trả lời ngay, rốt cuộc thì cậu là ai, có quan hệ gì với ông nội của tôi?” Lúc này, Đoan Mộc Hải lại mở miệng hỏi lần nữa.
“Ha ha.”
Trong mắt Tô Thương hiện lên ý cười xảo quyệt, bên ngoài lại tỏ vẻ bất mãn nói: “Đoan Mộc Hải, cậu dám dụng giọng điệu như thế nói chuyện với người lớn hay sao?”
“Người lớn?”
Đoan Mộc Hải nghe vậy thì ngay lập tức lộ vẻ không vui: “Này chàng trai trẻ, cậu nhìn qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà thôi, còn tôi thì đã hai trăm tuổi rồi, ở trước mắt tôi thì cậu lấy tư cách ở đâu để xưng là người lớn hả?”
Tuy có phần phật lòng nhưng Đoan Mộc Hải vẫn chưa xé tấm mặt nạ hoà nhã này, càng không có ý định sẽ sử dụng bạo lực.
Đầu tiên.
Chàng trai trẻ trước mắt ông ta chắc chắn có quan hệ hữu hảo với ông nội của ông ta, nếu không thì ông nội cũng sẽ không đưa anh tới bảo khố.
Phải biết là cho dù ngay cả Đoan Mộc Hải cũng không có tư cách vào bảo khố.
Ông nội vô cùng coi trọng bảo khố, Đoan Mộc Hải đã sinh sống ở cung thành hai trăm năm cũng chỉ mới vào trong bảo khố một lần mà thôi.
Lúc đó, ông ta vẫn chỉ là một thằng nhóc mười mấy tuổi, vì tính tò mò mà lén lút lẻn vào trong bảo khố, kết quả bị ông nội Đoan Mộc Lưu phát hiện.
Đoan Mộc Lưu không hề nương tay mà treo ông ta lên xà nhà, sau đó lấy roi da quất tới tiếp đến mức người ông ta đầy vết thương. Sau đó ông nội lại cảnh cáo ông ta cả đời này không được bén mảng tới gần bảo khố nữa.
Từ đó về sau, Đoan Mộc Hải không dám tới gần bảo khố dù chỉ là nửa bước, thậm chí qua nhiều năm như vậy rồi, ông ta cũng chưa thấy ông nội dẫn bất kì ai vào tham quan bảo khố hết.
Bảo khố dưới lòng đất của cung thành chỉ có một mình ông nội có chìa khoá, mấy trăm năm qua cũng chỉ có mình ông nội được bước vào.
Nhưng đêm nay, không ngờ ông nội lại đưa chàng trai trẻ này vào trong vùng cấm là bảo khố đó.
Bởi vậy có thể thấy, quan hệ của ông nội và người này vô cùng tốt, vậy nên Đoan Mộc Hải không dám có ý nghĩ sẽ dạy dỗ Tô Thương một trận.
Ngoài nguyên nhân này ra thì vẫn còn một nguyên nhân khác, đó chính là chính mắt Đoan Mộc Hải thấy được, chàng trai trẻ trước mặt có bản lĩnh siêu phàm, tốc độ di chuyển khiến người ta phải kinh ngạc.
Nhưng ông ta lại không cảm nhận được chút chân khí nào trên người Tô Thương nên nhất thời vẫn chưa đoán ra.
“Hỗn xược!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 639
Chương 639