Chương 546
“Làm sao thế? Anh có sao không?” Mọi người đồng loạt xoay người lại nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh nói với Trịnh Tuyết Dương: “Vợ à, thật ra anh đã đặt bữa tối mừng sinh nhật cho em rồi, để anh đưa em đến đó”
Nghe vậy, vẻ mặt Thanh Linh không kiên nhẫn, mở miệng, nói: “Hừ! Cậu đặt chỗ rồi thì sao? Cậu chủ Triết người ta đặt thc khách sạn Wilson lớn, một bàn hơn ba trăm năm mươi triệu đấy, cậu thì đặt ở đâu chứ?”
Lúc này Bối Hoàng Triết nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, vẻ mặt tao nhã nói: “Anh Minh, nơi anh đặt bàn có thể không đi được rồi, dù sao chỗ tôi đặt một bàn lên đến ba trăm năm mươi triệu. Nếu chúng ta không đi thì quá thiệt rồi, còn về phần thiệt hại ở chỗ anh đặt cứ tính cho tôi được không?”
Khi nói chuyện, anh ta vung tay lên đã có một cấp dưới mang ra một sấp tiền tùy tiện để lên trên đất.
Bùi Nguyên Minh không buồn liếc lấy một cái mà cười nói: “Thiệt hại của tôi có thể lớn bằng thiệt hại của anh đấy.” “Hả? Anh đặt chỗ nào? Tôi đã đặt phòng VIP số một khách sạn Wilson, chi phí tiêu chuẩn thấp nhất cũng bốn trăm triệu đấy” Lúc này Bối Hoàng Triết rất tò mò, những người khác cũng nhìn Bùi Nguyên Minh muốn biết nơi anh đặt bàn là ở chỗ nào.
“Tôi đặt bàn ở nhà hàng xoay ở tháp Dương Thành.” “Cái gì cơ? Ở nơi đó cần đặt bàn trước một tháng, anh đặt từ lúc nào thế? Mấy người mới đến Dương Thành mấy ngày chứ?” Bối Hoàng Triết nhíu mày nói.
Trên thực tế, lúc trước anh ta cũng định đặt bản ở h nang xoay ở tháp Dương Thành nhưng lại được thông báo là hôm nay không còn bàn trống nữa.
“Bùi Nguyên Minh, một bàn cơm ở đó tạo nghe nói lên đến mấy trăm triệu, một tỷ cũng có đấy. Mày chắc chắn đó là nơi mày đặt chứ?” Vẻ mặt Trịnh Chí Dụng đứng bên cạnh đầy nghi ngờ.
Bối Hoàng Triết cũng cười khẽ nói: “Có phải anh nhầm hay không thế? Bàn ở nhà hàng xoay không phải người như anh có thể đặt được đâu, anh nói xem anh đã đặt mấy bàn rồi?”
“Tôi bao hết.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
“Phụt ha ha ha…”
Bùi Nguyên Minh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nở nụ cười đặc biệt là Trịnh Chí Dụng, vẻ mặt anh ta đầy mỉa mai.
“Anh nói gì cơ, tôi nghe không rõ lắm, anh nói anh đã bao hết nhà hàng xoay rồi sao? Tôi không nói thứ khác chỉ nói giá cả đi, tôi nghe nói muốn bao hết chỗ đó cần hơn ba mấy tỷ đấy, anh có sao?”
Bối Hoàng Triết cười như không cười nói.
Đây không phải ba mấy triệu mà là ba mươi mấy tỷ, người bình thường mua ba căn nhà ở Dương Thành cũng không cần nhiều tiền như thế.
Tên ở rể nghèo kiết hủ lậu này có thể lấy ra nhiều tiền như thể bao hết sao? Nói đùa cái gì thế?
Lúc này vẻ mặt của Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều lạnh như băng, đứa con rể này thật quá đáng, lần nào cũng khiến bọn họ mất mặt xấu hổ trước nhiều người như vậy. Bây giờ bọn họ chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.
“Bùi Nguyên Minh, anh có thể làm việc đến nơi đến chốn một chút được không? Đừng nói đùa kiểu này, dù anh mời em đi ăn cơm ở Mc Donald thì em cũng thấy vui vẻ hơn thế này. Lúc này Trịnh Tuyết Dương cũng không tin tưởng.
Tuy lúc trước Bùi Nguyên Minh mua cho cô rất nhiều quần áo nhưng vấn đề là tấm thẻ tín dụng đó cũng chưa chắc là của anh, bây giờ anh chi hơn ba mươi mấy tỷ ra đi mua đồ thì làm sao có thể chứ?
Bây giờ điều Trịnh Tuyết Dương lo lắng nhất là chẳng may Bùi Nguyên Minh vẫn luôn tiêu thẻ tín dụng của bạn bè thì sau này làm thế nào cho được?
Hơn nữa, cô cũng biết nhà hàng xoay đó, người như Bối Hoàng Triết cũng chưa chắc bao được tất cả huống hồ là Bùi Nguyên Minh. Anh dựa vào cái gì? Chỉ bằng anh là con rể nhà họ Trịnh sao? Chắc chắn không thể được.
Lúc này bỗng nhiên Bối Hoàng Triết mở miệng nói: “Thế này đi, không phải anh đã đặt bàn ở nhà hàng xoay ở tháp Dương Thành sao? Tất cả mọi người chúng tôi cùng đến được không? Dù sao vẫn còn thừa thời gian, nếu không được thì lúc đó chúng ta lại đến khách sạn Wilson vậy.”
Vẻ mặt Bối Hoàng Triết đắc ý, vốn dĩ anh ta còn không tìm được lý do khiến Bùi Nguyên Minh mất mặt, bây giờ có cơ hội ngay trước mặt làm sao anh ta có thể không chộp lấy được chứ.