TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 590

Chương 590

“Đúng vậy.” Bùi Nguyên Minh gật đầu: “Yên tĩnh, thoải mái, an toàn, quan trọng nhất là đồ đạc, tiện nghi trong nhà phải đầy đủ.”

Lê Ngữ Đồng đã hiểu rõ, Bùi Nguyên Minh là muốn mua biệt thự, nếu không, trực tiếp mua một căn ở Vườn hoa Hoàng Gia là được rồi, dù sao đó cũng đã là khu chung cư tốt nhất Dương Thành rồi.

“Thế này đi, công ty chúng tôi có loại hình nhà ở mà cậu mong muốn, để tôi dẫn cậu đi xem” Lê Ngữ Đồng nhanh chóng nói.

Sau đó cô ta xoay người nói: “Chú, dì, hôm nay rất xin lỗi mọi người, cháu phải đi xử lý một chút công việc mua nhà của bạn học của cháu trước đã, lần sau chúng ta gặp rồi nói tiếp.”

Rõ ràng, cô ta vốn dĩ không muốn quyết định chuyện hôn sự nhanh như thế, Bùi Nguyên Minh đến tìm cô ta, vừa hay cho cô ta một lý do để thoát thân.

Nhìn nhận từ góc độ này, cô ta cũng rất cảm kích Bùi Nguyên Minh.

Kết quả, lúc này ba mẹ của Lê Ngữ Đồng đứng lên nói: “Thế này đi, dù sao thì hôm nay mọi người cũng đã ăn tương đối no rồi, vậy thì mọi người đi cùng con để xem môi trường làm việc của con thế nào, con thấy sao?”

Rõ ràng, mặc dù Lê Ngữ Đồng không muốn kết hôn, nhưng mà ba mẹ của cô ta lại có vài phần sốt ruột, không thể chờ đợi được.

“Đúng thế, Lê Ngữ Đồng, chúng ta cùng đi xem đi” Chu Kiến Phàm cũng đứng lên, ngược lại anh ta muốn xem xem, một người làm môi giới như Bùi Nguyễn Minh có thể mua được căn nhà to cỡ nào.

Người này ấy mà, không sợ so sánh, nhưng chỉ khi đem ra so sánh, Lê Ngữ Đồng mới biết bản thân anh ta ưu tú đến thế nào.

Lê Ngữ Đồng hơi cau mày, không lập tức đồng ý mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, rõ ràng là đang hỏi ý kiến của anh.

Bùi Nguyên Minh không nghĩ nhiều đến thế, hơn nữa hôm nay anh đã làm phiền buổi xem mắt của người ta, cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, vì thế nói: “Sao cũng được, mọi người đi cùng đi”

“Được, vậy thì cùng nhau đi thôi!”

Khi ra khỏi nhà hàng, Chu Kiến Phàm cố ý đứng ở trước quầy tiếp tân, lấy ra một tấm thẻ bạch kim, anh ta quẹt thẻ một cái.

Sau khi thanh toán xong, anh ta vung vẩy tấm thẻ bạch kim trong tay, cười nói: “Không ngờ rằng ưu đãi của tấm thẻ bạch kim này lại tốt đến thế, bữa ăn vừa rồi mấy chục triệu đồng, nhờ có tấm thẻ này mà được giảm giá 20%..”

Ba của Lê Ngữ Đồng ngạc nhiên nói: “Kiến Phàm à, tấm thẻ trong tay cháu là thẻ bạch kim của ngân hàng Đà Nẵng đúng không? Nghe nói tài sản trong ngân hàng phải vượt qua con số ba mươi lăm tỷ đồng mới có thể làm một tấm thẻ như thế này!”

Chu Kiến Phàm nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, vẻ mặt khiêm tốn nói: “Thực ra thì tài sản của cháu cũng chỉ có chút ít đó thôi, ngân hàng làm một tấm thẻ bạch kim để cho chút thể diện mà thôi, cũng không có gì to tát cả”

Thấy Chu Kiến Phàm vừa thành công, lại khiêm tốn, có nhiều tiền, ba mẹ của Lê Ngữ Đồng càng thêm yêu thích anh ta.

Đặc biệt là khi đem ra so sánh với Bùi Nguyên Minh đang mặc trên người bộ quần áo mua ở các sạp hàng ven đường, cả người Chu Kiến Phàm càng rộ ra vẻ sáng chói, rực rỡ, khiến cho hai người họ nhìn thế nào cũng thấy hài lòng.

Đến hầm để xe, Lê Ngữ Đồng nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Cậu ngồi xe tôi nhé, tôi đưa câu đi.”

“Được, không vấn đề, cậu quen thuộc nơi đó mà” Bùi Nguyên Minh nói.

Cuối cùng, Lê Ngữ Đồng lái xe chở Bùi Nguyên Minh và ba mẹ của cô ta.

Còn Chu Kiến Phàm lái xe chở ba mẹ của anh ta đi sau.

Khoảng một tiếng sau, xe gần như đã đi ra đến vùng ngoại ô. Chu Kiến Phàm ở chiếc xe phía sau vừa lái xe, vừa cười nói: “Không phải chứ, sắp đến vùng ngoại ô rồi! Mua nhà ở nơi này mà cũng dám đến tìm Lê Ngữ Đồng, thật là không biết xấu hổ!”

Ba của Chu Kiến Phàm cười nói: “Làm môi giới mà, có thể kiếm được đồng nào hay đồng đó, dù là vài trăm nghìn cũng sẽ không bỏ qua, dù sao người ta cũng dựa vào điều này để kiếm miếng ăn”

Nhưng nửa tiếng sau.

Chiếc xe của Lê Ngữ Đồng dừng lại trước một khu biệt thự dưới chân núi Bạch Vân.

“Lê Ngữ Đồng? Không phải nói muốn mua nhà sao? Chúng ta đến khu biệt thự làm gì chứ? Đi vệ sinh sao?” Sau khi Chu Kiến Phàm xuống xe, vẻ mặt vô cùng tò mò nói.

Lê Ngữ Đồng nhìn Chu Kiến Phàm không hiểu anh ta đang nói gì, nói: “Không sai, đúng là đến đây để mua biệt thự đó!”

Vừa dứt lời, mọi người có mặt ở đó đều im lặng.

Đọc truyện chữ Full