Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương vẫn còn an ủi mình dưới tình huống như vậy, Bùi Nguyên Minh nở một nụ cười: “Được thôi, sau này tất cả mọi việc anh đều sẽ nghe lời em.” “Nhưng em cứ yên tâm đi, sớm muộn gì anh cũng sẽ lấy lại tập đoàn Bối Diệp.” “Đến lúc đó, anh sẽ đổi sang họ Trịnh và biển nó trở thành món quà để tặng cho em.”
Bùi Nguyên Minh híp mắt, anh thật sự đã chuẩn bị làm như vậy, hơn nữa theo như anh thấy thì chuyện này cũng không khó.
Chỉ cần giải quyết được Bùi Văn Kiên thì chuyện này sẽ thành chuyện “ván đã đóng thuyền”. “Đừng khoác lác mấy thứ ngu ngốc nữa!” “Tôi thực sự muốn tát tên chết bầm nhà cậu một cái!”
Nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh vẫn bình thản dưới tình huống như thế, đám người Trịnh Tùng,
Trịnh Chí Dụng thiếu chút nữa tức giận đến mức nổ tung. Ông cụ Trịnh hít sâu một hơi, cảnh cáo một lần nữa: “Trịnh Tuấn, con quản lý con rể của mình cho tốt, sau này cậu ta không có một chút quan hệ nào với nhà họ Trịnh của chúng ta!” “Có xảy ra chuyện gì cũng không được gây phiền phức cho nhà họ Trịnh của chúng ta!” “Nếu không, đừng trách ba đuổi cả gia đình của con ra khỏi nhà!” “Đi thôi!”
Nói xong, tất cả mọi người của nhà họ Trịnh nổi giận đùng đùng và rời khỏi đó.
Trịnh Tuấn và Thanh Linh nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, cả hai đồng thanh nói: “Cậu thật sự là một tên vô dụng!”
Nói xong, hai người cũng rời đi.
Trịnh Tuyết Dương an ủi anh: “Nguyên Minh, lời nói của ba mẹ em đều là nói lẫy, anh không cần phải để ý, dù sao em cũng hơi tức giận…” “Không có việc gì, chúng ta vẫn còn công ty Bạch Vân, nếu việc kinh doanh tốt thì có thể nuôi sống em.” Bùi Nguyên Minh cười một cách hờ hững: “Không có việc gì, mọi chuyện đã qua rồi.”
Anh thật sự không thể nói, nếu như ngay cả loại chuyện này mà anh cũng e ngại thì trong ba năm ở rể anh đã sớm sống không nổi.
Ngay khi hai người Bùi Nguyên Minh rời đi không lâu sau sau đó.
Một chiếc Lexus tầm thấp dừng lại ở trước cửa tòa nhà của tập đoàn Bối Diệp.
Quách Dương Trạch tự mình đi ra đón, nhưng anh ta không mang bất cứ cấp dưới nào đi cùng với mình, bởi vì anh ta biết được mức độ khiêm tốn của người này.
Người bước xuống xe lại chính là người đứng đầu trong tứ kiệt nhà họ Bùi, Bùi Văn Kiên.
Lúc này, anh ta vẫn mặc áo ngũ thân tay chẽn, nhưng trên người của anh ta lại có khí chất ưu nhã. “Cậu Kiên, bọn họ đều đã rời khỏi đây, tên Bùi Nguyên Minh mà cậu dặn tôi phải để ý kỹ, hình như ngoại trừ khoác lác thì anh ta cũng không có chỗ nào đặc biệt cả…” Quách Dương Trạch một bên cúi chào, một bên mở miệng cười nói.
Khóe miệng của Bùi Văn Kiên nở một nụ cười lạnh như băng: “Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, khi sự tử vồ thỏ thì cũng phải dùng toàn bộ sức lực, tôi không tiện nói cho anh biết về thân phận của anh ta, thế nhưng nếu như anh dám cả gan để cho anh ta biết thì anh sẽ chết rất xấu xí!”
Trong mắt của Quách Dương Trạch hiện lên một tia khinh thường, theo như anh ta thấy thì cho dù Bùi Nguyên Minh là người đại diện của Thế Tử Minh thì thế nào? Thế Tử Minh chỉ là hoa cúc của ngày hôm qua mà thôi, làm sao có thể so sánh với Bùi Văn Kiên?
Có điều, nếu như Bùi Văn Kiên mở miệng như thế thì anh ta vẫn cúi người nói: “Cậu Kiên cứ việc yên tâm là được rồi, nếu cậu đã dặn dò tôi như vậy thì nhất định tôi sẽ dùng toàn lực để ứng phó, không biết kết quả mà cậu mong muốn đạt được là gì…” “Tôi muốn tên Bùi Nguyên Mình phải tự mình nhảy xuống Châu Giang, tôi cũng muốn người phụ nữ của anh ta phải ngoan ngoãn giống như một con chó mà leo đến trước mặt của tôi, khúm núm, cầu xin tôi cho phép cô ta phục vụ mình!” Bùi Văn Kiên lạnh lùng mở miệng.
Nghe thấy anh ta nói như thế, trên mặt của Quách Dương Trạch hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Ở trong mắt của anh ta, Bùi Văn Kiên luôn luôn ngồi tít trên cao, là một vị hoàng đế không để ý tới những thứ tầm thường, dù cho anh ta phải đối mặt với bất kỳ người nào, anh ta cũng sẽ không có bất cứ một dao động tình cảm nào.
Thế nhưng, lúc này khi đối mặt với một tên ở rể vô dụng, anh ta lại có thể bộc lộ sự thù hận rõ ràng như vậy?
Xem ra, anh ta thực sự phải nghiêm túc một chút. Quách Dương Trạch tự nhắn nhủ với bản thân mình.
Cùng lúc đó, cách hai người Bùi Văn Kiên không xa, cũng có một chiếc Lexus tầm thấp dừng lại ở dưới bóng cây.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt nhếch mép cười: “Khi anh hai gặp phải anh cả, quả nhiên vẫn còn thiếu kiên nhẫn…”