Đường Nhân Đồ bước lên phía trước, thản nhiên nói: “Trước tiên, hoan nghênh mọi người đã đến tham dự cuộc khảo sát nhập ngũ của doanh trại Quý Đức.” “Tiếp theo, tôi muốn giải thích với mọi người một số vấn đề, Thế Tử Minh đang ngồi ngay trong xe.” “Nhưng mà Thế Tử Minh có thân phận cao quý, không phải người bình thường muốn thấy là có thể thấy được.”
Nghe nói như vậy, tất cả mọi người đều thấy có chút tiếc nuối, không thể tưởng tượng được khoảng cách để nhìn thấy Thế Tử Minh trong truyền thuyết ngày càng xa, không có đủ may mắn để nhìn rõ dáng vẻ anh ta.
Sắc mặt Ngụy Thanh cũng tái nhợt đi, anh ta “hừ” một tiếng. “Tuy nhiên Thế Tử Minh cũng là thần thoại của doanh trại Quý Đức chúng ta, có thể nói rằng nếu không có Thế Tử Minh sợ rằng sẽ không có chúng ta của hiện tại, cho nên…” “Sau đó, Thế Tử Minh sẽ gặp những quân sĩ tham gia cuộc khảo sát quân đội hôm nay.”
Đường Nhân Đồ bổ sung thêm.
Nghe vậy, vẻ mặt của tất cả quân sĩ đều vô cùng háo hức, nhất là Ngụy Thanh.
Rốt cuộc cũng có thể gặp mặt nhân vật trong truyền thuyết kia!
Thế Tử Minh, người có thể hiên ngang ở trong quân đội, trên thương trường!
Một nhân vật lớn như vậy, kiếp trước phải tu được bao nhiêu đức mới có thể gặp được.
Mà những người nhà của bọn họ thật tiếc nuối, không cam lòng nhìn về chiếc xe quân đội, cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn thấy dáng vẻ của Thế Tử Minh.
Hai người Lữ Lâm và Thanh Nhã cũng cố gắng nhìn về chiếc xe.
Trịnh Khánh Vân cũng vô cùng có hứng thú với dáng vẻ của Thế Tử Minh, giờ phút này cô ta đang híp mắt nhìn về phía chiếc xe nơi có người đàn ông đó ngồi.
Nhìn đi nhìn lại, cô ta nói: “Sao con lại nhìn thấy người ngồi bên trong rất giống anh rể?”
Thanh Nhã căn bản không nhìn được gì, nghe Trịnh Khánh Vân nói như vậy, bà ta cẩn thận nhìn lại vài lần, nói: “Quả nhiên cũng có điểm giống với tên rác rưởi kia vài phần!”
Lữ Lâm cũng cố gắng mở to hai mắt, một lát sau ông ta ngạc nhiên và sợ hãi nói: “Thật đúng là có điểm giống nhau, tuy rằng không nhìn rõ, nhưng nhìn dáng vẻ kia đúng là thật sự giống.”
Ba người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, hai mắt đều mở to kinh ngạc.
Sao có thể chứ, Bùi Nguyên Minh sao có thể là
Thế Tử Minh ở trong truyền thuyết được?
Tuy nhiên, ý nghĩ này nhanh chóng bị bọn họ phủ định.
Thế Tử Minh là một nhân vật có tiếng, tuyệt đối sẽ có rất nhiều vợ, sao lại có thể tới ở rể nhà người khác, bị hai chữ “ở rể” làm ô uế chứ.
Hơn nữa với khí chất của anh, mặc long bào cũng không giống con trời, như thế nào lại có thể là Thế Tử Minh?
Rất nhanh, nghi thức đánh giá nhập ngũ đã kết thúc.
Kế tiếp chính là cuộc khảo sát nhập ngũ.
Đây là nhóm mà người nhà không thể vào thăm, bởi vì còn liên quan đến vấn đề cơ mật.
Vào thời điểm bọn họ sắp sửa rồi đi, hai người Lữ Lâm và Thanh Nhã cũng đã hoàn thành được ý nguyện đó là gặp Đường Nhân Đồ.
Đương nhiên đây là ý tứ của Bùi Nguyên Minh, anh bảo Đường Nhân Đồ xuất hiện giúp Trịnh Khánh Vân một chút, xem như giúp cô ta, nếu không cô gái nhỏ này sẽ bị ba mẹ thôi thúc đến phát phiền.
Nhưng mà hai người Lữ Lâm và Thanh Nhã lại nghĩ do quan hệ của Ngụy Thanh mà Đường Nhân Đồ mới đến gặp bọn họ.
Giờ phút này bọn họ lại càng thể hiện thái độ hài lòng với Ngụy Thanh.
Nếu có người như vậy làm con rể, về sau có nằm mơ bọn họ cũng thấy vui.
Mà địa vị của Thanh Nhã ở nhà họ Thanh chắc chắn cũng được coi trọng hơn.
Đợi cho mọi người đi hết, tất cả quân sĩ đều làm thủ tục khám tuyển một lần nữa, một đám người đứng thẳng xếp thành hàng chờ đến lượt.
Ngụy Thanh và đám người đó vô cùng kích động.
Bởi vì bọn họ có tư cách nhìn thấy Thế Tử Minh, người luôn được nhắc đến như một truyền thuyết.
Phía sau, Bùi Nguyên Minh bước ra từ chiếc xe quân đội dưới sự hộ tống của bốn vệ sĩ.
Trong đội, Ngụy Thanh đứng ở phía sau cho nên tầm nhìn không được tốt lắm.
Anh ta cố gắng nhìn về phía trước nhưng lại chỉ có thể thấy bóng dáng mập mờ. “Người này, sao lại có vài điểm giống với anh r…”
Nguy Thanh khẽ nhíu mày, mở miệng nói.